
Tranh Tào Linh
Ngày bình thường, ta thức dậy trong tiếng nhạc hiệu hùng hổ của Đài Phát thanh nhưng 2 mí mắt ta vẫn còn chưa muốn rời nhau nên xúi giục tai ta giả điếc mà ngủ thêm 1 chút nữa . Rồi đúng vào lúc tiếp chuyển Đài Tiếng nói VN thì bản chất anh hùng cách mạng trong ta bừng dậy, ta cương quyết từ giã chăn nệm êm ái để làm dũng sĩ diệt …muỗi . Nắm chặt cây vợt muỗi trong tay, ta tiến công vũ bão tả xung hữu đột nhằm làm trong sạch nội bộ nhà tắm. Hàng xóm giật mình vì tiếng liên thanh giòn tan từ vũ khí tối tân của ta nhưng cũng quen dần mà bảo nhau “Không có gì đâu, T có nhà rồi đấy” và …ngủ tiếp (có thể có người cáu kỉnh chửi thầm nhưng chửi thầm thì cứ chửi thoải mái, ta vốn không quan tâm đến những vấn đề không được công khai nên cứ “tạch tạch tạch” như thường).
10 phút mưa nhân tạo từ vòi sen cũng đủ
làm cho một cái bông bụp rất bụp là ta tươi mới phơi phới. Mở cửa bước ra sân,
ta đã thấy em Phong lan nhoẻn cười chào đón. Ồ, không chỉ 1 em mà đến 5 em xinh đẹp hé
môi như sắp trình diễn tiết mục tốp ca nữ vậy. Vạt sân sau lún phún cỏ dại như một chàng
đẹp trai quên cạo râu, kệ nhé, cứ lởm chởm thế để các em hoa đồng nội có chỗ
chen vào mà mơn man đùa giỡn. Mặt sông phẳng lì không một gợn sóng, mấy
cơn mưa cuối mùa đã xua đuổi vùi dập những khóm lục bình
về đâu chẳng rõ, trơ vơ một chiếc xuồng giăng lưới lăng xăng chống chỏi ngược
xuôi . Gã gà trống nhà bên bất ngờ nhảy xổ ra
giương oai diễu võ “Cóc… có sợ gì đâ..u.!...”, mà nhìn gã đúng là chẳng có gì
để sợ thật, lông cánh còn chưa mọc đủ (lại còn ngủ đến tận gần trưa mới gáy sáng-
đúng là gà …thị xã). Không biết lão gà trống tội nghiệp vẫn ngửa
cổ gọi mặt trời “Mệt quá đi Trời ơi!..” đã vào nồi tự lúc nào rồi .
Pha một ly cà phê theo công thức “tùy hứng” , ly cà phê khơi nguồn cảm hứng cho một ngày bình thường…
Ngày bình thường, ta thức dậy trong tiếng nhạc hiệu hùng hổ của Đài Phát thanh nhưng 2 mí mắt ta vẫn còn chưa muốn rời nhau nên xúi giục tai ta giả điếc mà ngủ thêm 1 chút nữa . Rồi đúng vào lúc tiếp chuyển Đài Tiếng nói VN thì bản chất anh hùng cách mạng trong ta bừng dậy, ta cương quyết từ giã chăn nệm êm ái để làm dũng sĩ diệt …muỗi . Nắm chặt cây vợt muỗi trong tay, ta tiến công vũ bão tả xung hữu đột nhằm làm trong sạch nội bộ nhà tắm. Hàng xóm giật mình vì tiếng liên thanh giòn tan từ vũ khí tối tân của ta nhưng cũng quen dần mà bảo nhau “Không có gì đâu, T có nhà rồi đấy” và …ngủ tiếp (có thể có người cáu kỉnh chửi thầm nhưng chửi thầm thì cứ chửi thoải mái, ta vốn không quan tâm đến những vấn đề không được công khai nên cứ “tạch tạch tạch” như thường).
Pha một ly cà phê theo công thức “tùy hứng” , ly cà phê khơi nguồn cảm hứng cho một ngày bình thường…
Con người kỳ lạ này đâu rồi?