MỘT
Một thu bao lá úa?Một người mấy yêu thương?
Một đời bao tiếc nhớ?
Một tằm mấy tơ vương?
Một sương cùng hai nắng
Một dạ vẫn chờ mong
Một đi không trở lại
Một thuyền mấy bến sông...
Đầu năm em tặng chậu sống đời
Chúc sống hoài hoài, sống thảnh thơi
Sống vui như tết, đời xanh lá
Sống đời đời sống sống như chơi
Ta lỡ sống lười chẳng bon chen
Thiên hạ cười ta sống quá hèn
Cờ đặt vào tay không muốn phất
Mèo nằm giàn bếp đói nhăn răng
Ta chỉ u mê yêu anh Net
Dù biết nhiều khi anh bốc phét
Anh ảo tung chảo mà ta vui
Sống đời chỉ cần có vậy thôi
Ta cũng chẳng mong sống chi lâu
Nhăn nheo lụm cụm thấy phát rầu
Ta ráng đẹp xinh chừng tám chục
Kiếm con hạc béo cưỡi lên trời
Lên trời chắc net mạnh như ... trời
Quản mạng chắc là anh Thiên Lôi
Ta nghèo mà chẳng cho nợ cước
Vén mây ta réo "Bớ con ơi..."
Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam, xin đăng lại một tiểu phẩm viết hơi lâu lâu. Thời cả huyện chỉ có vài cái desktop thế hệ nguyên thủy, thời chỉ mới làm quen anh đường truyền chớ chưa biết mặt chàng wifi, thời tui còn là huê hậu các tác giả... túm lại là thời lâu lắc :D
Tiểu phẩm CÂU
CHUYỆN PHẤN TRẮNG
Biên soạn Thu
Tâm
Nhân vật: Phấn Trắng, Bút Bi, Bông Lau, người dẫn chuyện
Người dẫn chuyện:- Quý khán giả thân mến! Những người có mặt ở đây hôm
nay có lẽ ai cũng từng đã và đang gắn bó với một ngôi trường nào đó, từng nghe
những âm thanh quen thuộc của trường lớp trong giờ học, giờ ra chơi. Có bao giờ
ta tự hỏi: Còn lại gì trong ngôi trường sau khi các thầy cô giáo và học sinh đã
ra về? Câu trả lời quá dễ, bởi dĩ nhiên là bàn ghế, phòng học vẫn còn đó sẵn sàng
cho ca học kế tiếp. Và… nếu chúng ta chịu khó lắng nghe, có thể chúng ta sẽ
nghe được những câu chuyện rất thú vị từ những đồ vật như viên phấn đã mòn vẹt,
cây bút bị bỏ quên, miếng bông lau đầy bụi… Vậy bây giờ xin quý vị hãy cho trí
tưởng tượng của chúng ta bay bổng một chút. Hãy tưởng tượng rằng chúng ta đang ở
trong một phòng học vắng vẻ và sẽ thấy có gì trong “Câu chuyện phấn trắng” hôm
nay…
(Nhạc – đèn sáng – cảnh một phòng học vắng người)
Phấn Trắng :- Chị Bông
Lau, chị Bông Lau đâu rồi? Sắp đến giờ học sinh vào học rồi mà không lo dọn dẹp
sạch sẽ, chắc lại mê tán dóc với tụi Sọt Rác rồi. Kỳ này tôi sẽ cho chuyển biên
chế về bên Sọt Rác để tha hồ mà nhiều chuyện…
Bông Lau :- Ai
nói lén làm tôi hắt xì muốn rách bông lau vậy kìa? Ô, tưởng ai, té ra là anh Phấn
Trắng. Nè, bữa nay thấy lùn hơn hôm qua dữ lắm rồi mà vẫn còn lớn tiếng quá vậy?
Phấn Trắng :- Cuộc đời
Phấn Trắng tuy ngắn ngủi nhưng rất tự hào vì đã giúp cho các em học sinh thân yêu
học hành tiến bộ.
Bông Lau :- Anh
có ích nhưng tôi cũng đâu phải là đồ vô dụng? Ờ mà nhân dịp này tôi thấy cũng cần
làm rõ với anh về vị trí của tôi trong cái
phòng học này, để anh khỏi cái tật lải nhải, hở một chút là đòi thải tôi về Sọt
Rác.
Phấn Trắng :- Vậy chớ
Bông Lau mà không xài nữa thì vô sọt rác chớ còn đòi đi đâu?
Bông Lau :- Cái
gì hết xài thì cũng vô sọt rác chớ riêng gì bông lau? Anh đừng hạ thấp phẩm chất
của tôi, nói cho anh nghe: hồi nãy tôi lại đằng xóm Sọt Rác chơi, anh có biết là
tôi gặp đối tượng nào đông nhất ở đó không?
Phấn Trắng :-
Singum? Giấy nháp? Tài liệu bài kiểm tra?
Bông Lau :- Không,
là chủng tộc Phấn Trắng của anh đó. Bây lớn, bây lớn nè (ra dấu mô phỏng mẩu phấn
vụn) nằm lừ khư trong sọt rác đó.
Phấn Trắng :- Quy luật
tự nhiên!... Nhưng tuy cuộc đời Phấn Trắng ngắn ngủi…
Bông Lau :- Câu
này mới nghe hồi nãy rồi, khỏi cần nhắc lại. Tôi chỉ muốn cho anh thấy một sự
thật là anh cũng như tôi thôi. Dù rằng anh thì được xếp trong hộp giấy kín đáo
còn tôi thì nằm lè phè trên mé bàn, nhưng tục ngữ có câu “Xấu che, tốt khoe”…
Phấn Trắng :- Thôi,
thôi… đừng vẹo tới vẹo lui, bụi bay tùm lum ô nhiễm môi trường.
Bông Lau :- Lại
còn chê tôi làm ô nhiễm môi trường sao? Nè, nói cho anh biết: những hạt bụi trên
người tôi là từ anh mà ra đó..
Phấn Trắng :- Ơ… chị
nói năng cho cẩn thận, chính xác kẻo mọi người nghi ngờ sự tinh khiết của tôi.
Tuy tôi với chị cùng được phân công về lớp học này nhưng từ trước tới nay quan
hệ của chúng ta luôn rõ rang trong sáng à nghe.
Bông Lau :- Tôi
“nói có sách, mách có chứng” chớ bộ. Anh có từng nghe bài hát này chưa? (hát) “Khi
thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi…”
Phấn Trắng :- Sao lại
không? Bài ruột đó, bài này là ca khúc độc quyền của dòng họ nhà Phấn đó nha.
Nghe tựa thôi cũng biết là made in cho ai rồi: “Bụi phấn” – thấy không, dù đã
thành bụi rồi mà tôi cũng vẫn đi vào thơ ca…
Bông Lau :- Ờ,
hay lắm, oai lắm!... Nghe tiếp phần 2 nè “Khi thầy lau bảng, bụi phấn đi đâu?...”
Phấn Trắng :- Ở
trong bông lau chớ đâu… í ủa… vậy là…
Bông Lau :- Đó,
sự thật đã được chứng minh rồi nghen. Có thấy sự cống hiến âm thầm của tôi bấy
lâu nay chưa?...
Phấn Trắng :- Tôi biết
rồi, chị là người trợ giúp rất tận tụy cho tôi, đã phối hợp rất ăn ý, nhịp nhàng
trong công việc với tôi. Khi tôi có những thao tác sai, chị lau ngay để tôi điều
chỉnh. Khi sự uyên bác của tôi đã đầy kín bảng đen, chị lập tức giải phóng mặt
bằng cho tôi…
Bông Lau :- Lau
thì nói là lau, nói giải phóng mặt bằng nghe công trường thí mồ.
Phấn Trắng :- Ừ thì
lau phần trên cho tôi…
Bông Lau :- Ê nè…
Phấn Trắng :- (vẫn say
sưa nói không để ý thái độ Bông Lau) và khi dòng cảm xúc của tôi vẫn tiếp tục
tuôn trào thì chị lặng lẽ lau luôn phần dưới…
Bông Lau :- Nín!...
Cái gì mà lau trên lau dưới tùm lum vậy?
Phấn Trắng :- Thì
lau bảng…Tôi viết, chị lau chớ còn gì nữa?
Bông Lau :- Lau
bảng thì nói là lau bảng, mình là dân trường lớp mà, nói năng câu cú phải đầy đủ
rõ rang mới được kẻo các em học sinh nó không hiểu hoặc là hiểu tầm bậy tầm bạ
thì ảnh hưởng xấu tới trẻ thơ lắm đa. Cũng may giờ này không có ai…
Bút Bi :-
Có tôi đây nè, nằm ngủ ở dưới chân bàn nãy giờ, nghe câu nói tâm đắc làm cho bừng
tỉnh đây nè.
Bông + Phấn :- À, là
anh Bút Bi…
Bút Bi :-
Chào anh Phấn Trắng và chị Bông Lau. Tôi nhất trí với chị Bông Lau là chúng ta
cùng làm việc trong môi trường sư phạm nên mọi tác phong, cử chỉ, đi đứng, nói
năng đều phải chuẩn mực, đàng hoàng. Phấn Trắng để ghi ra và truyền đạt tinh
hoa kiến thức, Bông Lau tạo điều kiện để mở rộng và điều chỉnh cho phù hợp. Công
việc của hai anh chị đều rất quan trong và hữu ích cho các em học sinh.
Bông Lau :- Hay
quá! Anh Bút Bi ơi, không ngờ công việc của tôi qua nhận xét của anh lại có ý
nghĩa to lớn như vậy.
Phấn Trắng :- Tôi cũng
công nhận cách đánh giá của anh về tầm quan trọng của Phấn Trắng chúng tôi thật
thâm trầm ý nhị.
Bông Lau :- Chắc
anh Bút Bi học rộng hiểu nhiều lắm? Nghe nói anh làm việc không cần trợ lý Bông
Lau, mọi thứ anh viết ra là không hề thay đổi?
Phấn Trắng :- À… vấn
đề này cần phải coi lại, người dùng bông lau là người biết sửa chữa lỗi lầm, bộ
không tốt sao?
Bút Bi :-
Tôi không thể nhờ chị Bông Lau trợ giúp là bởi vì chất liệu tôi sử dụng không
thể lau được, nhưng tôi vẫn có khi phải bôi xóa, gạt bỏ mỗi khi viết sai đó chớ.
Bông + Phấn :- Thì ra
là vậy…
Bút Bi :-
Anh chị biết không, trách nhiệm của tôi nặng nề lắm. Công việc của tôi đòi hỏi
phải có trình độ năng lực cao và sự tập trung toàn tâm toàn ý. Đây, anh chị nhìn
tôi và nói cho tôi biết: anh chị thấy tôi như thế nào?
Bông Lau :- hơi
ốm, hơi.. xanh xao, nói chung là hơi… không được khỏe.
Phấn Trắng :- Có vẻ
là một cây bút… hết mực.
Bút Bi :-
Phải, nguồn sinh lực của tôi đã cạn rồi, đã trút cạn vào hàng chục đêm thức trắng
để soạn nên hàng trăm trang giáo án.
Bông + Phấn :- Ôi, thật
là cảm động…
Bút Bi :-
Nhưng tôi rất tự hào vì đã không uổng phí công sức, tôi đã thành công, tôi đã đoạt
giải…
Bông + Phấn :- Chúc mừng,
chúc mừng!... Anh đã đoạt giải gì vậy?
Bút Bi :-
Giải “Viên phấn Vàng”!...
Bông Lau :- Ủa,
gì kỳ vậy?...
Phấn Trắng :- Ờ, giải
này của tôi mới đúng chớ…
Bút Bi :-
Bộ anh cứ thấy có chữ “phấn” là thuộc về anh sao? Từng câu, từng chữ trong giáo
án đó là do tôi soạn ra, còn anh làm được gì mà cũng cho rằng mình xứng đáng nhận
giải?
Phấn Trắng :- Rõ ràng
là anh chỉ hoạt động bằng giấy trắng mực đen, là văn bản, lý thuyết mà không có
kinh nghiệm thực tiễn. Phấn trắng bảng đen như tôi mới là cần thiết cho việc giảng
dạy. Mỗi chữ tôi viết trên bảng thì có các em học sinh chăm chú viết theo rồi
phải nhớ cho thật kỹ nữa đó.
Bút Bi :-
Tôi quan trọng hơn anh…
Phấn Trắng :- Tôi cần
thiết hơn anh…
Bông Lau :- Cho
tôi có ý kiến!...
Bút Bi :-
Sao? Chị cũng muốn tham gia tranh giành công lao với chúng tôi à.
Phấn Trắng :- Nên nhớ
chị là cộng tác viên của tôi, chúng ta là cùng một nhóm công tác đó nghe.
Bông Lau :- Tôi
thì chỉ biết lau chùi chớ không có công lao to tát gì. Nhưng tôi thường được ở trên
bàn giáo viên…
Phấn + Bút Bi :- Ờ, rồi
sao?...
Bông Lau :- Tôi
thấy giờ lên lớp, giáo viên nào cũng có giáo án…
Bút Bi :-
Là tôi soạn đó…
Bông Lau :- Giáo
viên vừa giảng bài vừa viết những điều cần ghi nhớ lên bảng đen…
Phấn Trắng :- Dĩ nhiên
phải dùng đến Phấn tôi rồi…
Bông Lau :- Giáo
viên thỉnh thoảng xem giáo án rồi lại giảng bài, viết lên bảng, rồi xem giáo án
rồi giảng bài rồi viết lên bảng….
Phấn + Bút Bi :- Thôi, tóm
lại là chị muốn nói gì đây?..
Bông Lau :- Các
anh cũng như tôi, chúng ta sẽ không tự mình làm được điều gì nếu không có trí
tuệ và bàn tay của một người…
Phấn + Bút Bi :- Ai vậy?
Bông Lau :- Người
giáo viên!...
Bút Bi :-
Ờ há, không có người giáo viên thì tôi đâu có biết soạn gì trong giáo án.
Phấn Trắng :- Tôi cũng
không biết viết lên bảng đều gì nếu thiếu người giáo viên.
Phấn + Bút Bi :- Đúng rồi,
đó là công sức của người giáo viên.
Bông Lau :- Còn
chúng ta là những người bạn trung thành của người giáo viên dưới mái trường, phải
không các anh?
Phấn + Bút Bi :- Phải rồi,
xin chúc sức khỏe các thầy cô!...
lăn tăn ngày Hallowen 2020
Cũng hư ảo cũng la đà bóng đêm
Co ro lạnh những nỗi niềm
Vật vờ đi giữa buồn tênh nhân tình
Có khi ma cũng như ta
Cũng ngơ ngác chẳng biết là về đâu
Nhìn sông chẳng biết nông sâu
Nhìn hoa chẳng biết là ngâu hay lài
(đăng fb ngày 1/11/2020)
Quân tử à ơi quân tử ơi
Đã bao đêm đứng trước nhà em
Gửi hương theo gió len cửa khép
Xanh xao vẫy lá mãi bên thềm
Quân tử vẫn là quân tử thôi
Lan man cỏ dại hóng chuyện đời
Không nghe cũng được, nghe cũng được
Em giờ đóng cửa bỏ cuộc chơi
Quân tử dịu dàng quân tử si
Bén rễ bên em hối tiếc gì
Mưa rơi gió rụng tàn hoa lá
Em nhặt mùi hương vương lối đi
(đăng fb ngày 28/10/2020)
Một thu bao lá úa
Một người mấy yêu thương
Một ngày bao thoáng chốc
Một tằm mấy tơ vương
Một sương cùng hai nắng
Một dạ mấy chờ mong
Một đi không trở lại
Một đời như bến sông...