Trang

Thứ Sáu, 26 tháng 5, 2017

Mẹ kể con nghe (6)

         Đội TTLĐ là lực lượng tuyên truyền xung kích của ngành VHTT nên về kỷ luật, tác phong làm việc, sinh hoạt đều có chuẩn mực, có tổ chức chặt chẽ. Giao thông chủ yếu của vùng này là đường thủy, phương tiện giao thông tiện lợi và phổ biến là các loại ghe, xuồng, vỏ lãi… Đội TTLĐ thường kết hợp đi công tác chung một ghe với Đội Chiếu bóng lưu động, suốt tháng lênh đênh từ xã này qua xã khác. Mọi máy móc, trang thiết bị của cả hai đội đều xếp vào trong mui ghe, thừa được một khoảng trống nho nhỏ đủ cho 3 cô đội viên nằm co hoặc ngồi bó gối. Sông ở vùng Hỏa Tuyến, Vĩnh Lập rộng mênh mông, nước chảy mạnh như Lưu Sa Hà , đôi bờ xa vời vợi chỉ thấy những bụi dừa nước, gáo, bần… câm nín thờ ơ. Nhà dân lùi mãi vào phía trong khiến người đi trên sông có cảm giác như đang đi vào chốn không người. Nằm co ro trong khoang, Tâm nhìn mãi cái ô cửa bé xíu vừa đủ chui lọt 1 người mà ước tính xem phải chui ra cách nào nhanh nhất nếu có gì xãy ra. May thay, mấy anh em luôn cập bến an toàn sau 3-4 tiếng di chuyển.

               “Còng nằm kẹt lá còng co
           Gió lay còng thụt gió lò còng lên”- Lý lu là

       Bà con địa phương đón tiếp Đội rất nồng hậu, chia sẻ tất cả những gì tốt nhất, quí nhất mà họ có. Nhưng phương tiện sinh hoạt gia đình ở vùng sông nước sâu xa thì chẳng có gì nhiều. Bà con sống theo kiểu tự sản tự tiêu, có gì dùng nấy, đến nhu yếu phẩm cũng lâu lâu ra chợ một lần và chỉ mua xà phòng, muối, bột ngọt, dầu lửa … Lúa gạo tự trồng, đường mía luôn trữ hàng thùng trong nhà, gà vịt chăn thả sẵn chờ có khách là tóm vào nấu cháo, cá cứ đánh bắt rồi làm khô, làm mắm; rau ngoài vườn, ngoài ruộng ê hề đủ loại … Chính ở nơi đây Tâm được thưởng thức những món ăn đơn giản đến kỳ lạ mà sau này nghe gọi là ẩm thực miệt đồng: nào là cá lóc nướng trui, chuột nướng chao, ốc nướng tiêu… là những món mà nguyên liệu có sẵn trên đồng, nướng bằng rơm, củi cây tạp và ăn kèm với rau hái trên đồng. Trong đội chiếu phim có anh N là tay nhắp cá lóc rất giỏi, đi đến đâu anh cũng tranh thủ giờ rảnh lội vòng nghiêng ngó dọc kinh mương xung quanh tìm dấu lòng ròng (tên gọi cá lóc con). Lòng ròng ở đâu là cá lóc mẹ theo đó, anh N buộc 1 con vịt con trên lưỡi câu rồi rê qua bầy lòng ròng, cá lóc mẹ vì sợ vịt ăn cá con nên lao tới táp vịt, vậy là dính câu. Tội nghiệp bầy lòng ròng mồ côi chẳng bao lâu cũng nạp mạng cho các loài khác dưới nước, vì “cá lớn nuốt cá bé” mà. Hơn nữa, chính cá lòng ròng cũng thường bị con người tìm vớt quyết liệt vì nó rất ngon. Cá lòng ròng vớt về ngâm vào nước có thả vào vài trái ớt hiểm bẻ nhỏ để cá nhả hết chất dơ trong ruột, chà rửa nhẹ tay với chút muối rồi cho vào cái ơ (còn gọi là cái trả hay mẻ kho loại nhỏ) kho khô sả ớt thì ăn cơm đến  “lủng nồi trôi rế” mới thôi. Nhưng cách đánh bắt như vậy đã làm cá lóc đến nay gần như tuyệt chủng, bây giờ ra chợ các bà các chị chỉ mua được cá lóc nuôi mà thôi.

                “Đập lưng con cá nướng trui
Mừng tân gia, đãi tân bạn, đãi người phương xa.”- Lý con cá

        Đội của Tâm đi đến đâu là đem lại không khí náo nhiệt, vui tươi đến đó. Ngày ấy, các xã vùng nông thôn (cả sâu lẫn cạn) đều chưa có điện, máy phát điện của Đội chỉ bé tí ti mà lại ho lao hen suyễn mãn tính. Đội TTLĐ biểu diễn văn nghệ tuyên truyền dưới ánh sáng huyền bí của một bóng đèn tròn trứng vịt và âm thanh thì lúc hú hét rùng rợn, lúc tàn hơi kiệt sức vì quá tải và không đủ điện, nhưng khán giả vẫn nhiệt tình vỗ tay đôm đốp cổ vũ cho cả người lẫn máy. Diễn xong, T chạy ngay đến “xí” phần thuyết minh phim. Các bộ phim dành phục vụ vùng sâu thường là phim truyện Việt Nam như “Cánh đồng hoang, “Mùa gió chướng, “Ván bài lật ngửa”… nhưng thỉnh thoảng cũng có phim nước ngoài rất hay như “Em không thể nói lời từ biệt”, “Con hủi”, “Khi đàn sếu bay qua”,… các bản thuyết minh đã chuyền tay qua nhiều đội, sử dụng nhiều lần nên rách bươm, mất vài tờ là chuyện thường. Tâm rất nhiều lần vô tư đem “râu ông nọ cắm cằm bà kia”. Phim nhựa quấn thành từng bánh to, khi chiếu lắp vào dàn quay cứ chốc chốc lại đứt-nối từng đoạn nhưng khán giả vẫn hiểu và vui vẻ chấp nhận.

                    “Thò tay vô giỏ cá trê
             Anh ở em về một chút thì thôi”- Lý con cá trê


   Một chút thôi… một chút mà đã 2 năm Tâm lênh đênh trên sông nước huyện V. Tạm biệt những con người hiền hòa chất phác, những tấm lòng nồng hậu ẩn khuất sau mịt mù cây lá… Tâm về Nhà Văn hóa huyện P. Nơi ấy có chiếc thuyền Văn hóa – sân khấu nổi di động đầu tiên trên toàn quốc và một gã pianist cao nghều đã được số phận hẹn trước đang chờ Tâm ở đó….

Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017

Mẹ kể con nghe (5)

       “Kể từ đầu đội vai mang
        Xuống khe bắt ốc, lên ngàn hái rau”- Lý Bắt ốc

      Một ngày như mọi ngày của năm 1984, anh K - Trưởng ban VHTT xã H đến nhà tìm gặp Tâm. Đang nhọ nhem đánh vật với nồi cám heo sau vườn chuối, nghe các em gọi vào mà Tâm cứ tưởng chúng đùa, vì khách đến nhà thường là để tìm ba má hay chị lớn.Nhưng Anh K rất nghiêm túc đề nghị Tâm tham gia đội văn nghệ kiêm công việc trực đài Truyền thanh xã. Lạ chưa, cho tới lúc ấy Tâm vẫn chưa bao giờ hé lộ một chút tài năng nghệ thuật của mình mà. Thì ra vì chị lớn là giọng ca đang lên của ngành Giáo dục huyện nên Tâm cũng được thơm lây. Anh K có biết đâu Tâm và chị không hề giống nhau về cả ngoại hình lẫn chất giọng. Chị lớn có giọng hát dân ca ngọt lịm còn Tâm thì cứ Cuộc đời vẫn đẹp sao” hay “Ngọn lửa cao nguyên” là gào khỏe nhất. Nhưng anh K quả quyết rằng Tâm chính là một “nhân tài còn nằm trong lá ủ” và đã đến lúc Tâm rũ sạch lá lú để đứng lên vụt sáng. Nghe mà thích mê, sướng tê! Vậy thì rũ lá nè, đứng lên nè, và …. bật loa truyền thanh mỗi sáng, trưa, chiều mà gióng giả đọc “Đây là tiếng nói của đài Truyền thanh xã H! Mời bà con và các bạn theo dõi chúng tôi chuyển tiếp đài huyện”- Hết! Nhiệm vụ thật đơn giản, đều đặn như một cái đồng hồ nói.

              “Ngồi đồn thủ cái trống treo
       Miệng kêu ghe ghé tái hồi trống quân”- Lý Bản Đờn


 Nhưng đến Hội diễn VN quần chúng huyện thì T thật sự thích thú trước một thế giới mới, thế giới sân khấu rộn rã âm thanh và rực rỡ ánh đèn màu (tuy rằng sân khấu văn nghệ quần chúng thì âm thanh không được rộn rã lắm và ánh đèn cũng hơi hơi rực rỡ thôi, nhưng với một con nhỏ vừa rời vườn chuối như T thì mọi thứ đều tuyệt vời!) Đứng đằng sau “cánh gà” chờ đến lượt diễn mà cứ ngáp liên hồi, nước mắt ứa ra nhòe nhoẹt (Sao quái vậy ta?). Một “tên” trông có vẻ là tân diễn viên liền lân la chia xẻ kinh nghiệm: “ Tâm lý căng thẳng phải không? Tui mà căng thì tui lại mắc tiểu. Không sao, cứ hít sâu vô rồi từ từ thở ra…” Đang hì hụi hít thở thì một “đàn chị” chợt phát hiện : “ Chèn ơi, sao giờ này còn chưa mần mặt?”. À, thì ra T chưa hóa trang mà thiệt tình cũng chẳng biết “hóa” ra gì, “trang” ra sao nữa. Thôi đành năn nỉ mà giao phó cái mặt mình cho đàn chị muốn “mần” gì thì “mần” vậy. Thế là Tâm hiên ngang bước lên sân khấu mà không ai biết rằng phía sau hai cái bánh cam được đàn chị trét vụng về trên gò má là nỗi sợ hãi xanh xao, bên dưới bộ đồ bà ba óng ả thướt tha là cái bản lĩnh sân khấu non nớt đang run lập cập. Nhưng cuối cùng Tâm cũng hoàn thành xuất sắc vai trò, đạt giải diễn viên xs huyện, rồi đạt giải tỉnh, lại liên tục đạt các huy chương Vàng, Bạc khu vực phía Nam và toàn quốc… Cứ thế, Tâm ngày càng dấn sâu vào sân khấu. Nhưng đó là chuyện của mấy năm sau, Tâm chỉ công tác ở Ban VHTT xã H một năm rồi chuyển về Đội Thông tin Lưu động huyện V... 

Thứ Sáu, 19 tháng 5, 2017

Mẹ kể con nghe (4)

             “Đứng xa nghe tiếng trống bang
              Tay chơn rũ riệt bàng hoàng muốn đi”
                               - Lý bập boòng boong
          Bà con ở đây mê cải lương kinh khủng. Đặt tên con, cháu cũng theo nghệ danh của các ngôi sao cải lương như Minh Vương, Chí Tâm, Chí Tài, Lệ Thủy, Mỹ Châu, vv… Những đêm có đoàn hát về là những đêm xóm làng rạo rực xôn xao, con kinh trước nhà không ngơi tiếng mái chèo khua nước, ghe xuồng va nhau lách cách, người gọi nhau í ới. Đám nam nữ thanh niên thích đi bộ hơn ngồi ghe mặc dù đường đất trơn trợt khó đi, lại nhiều cầu lắt lẻo nhưng những khó khăn đó hóa ra lại tạo cơ hội rất tự nhiên cho trai gái “ve” nhau. Thường đến nửa đêm mới vãn hát, lại một cơn lốc âm thanh và loang loáng ánh lửa từ những cây đuốc lá dừa. Sáng ra, bụi chuối trước nhà te tua xơ cờ bắp, chẳng tàu lá nào còn nguyên vẹn.

          Tâm không mê cải lương mà thích xem phim nên mỗi lần đội chiếu bóng lưu động về xã là Tâm ngấp nghểnh trông trời mau tối để đi xem. Mấy chị em đi cùng nhau rất vui, cứ miên man về hình ảnh của chàng Ruxlan dũng mãnh, nàng Lút-mi-la yêu kiều hay rưng rức cảm thương cho nàng tiên Cá bất hạnh… Có một chàng trai âm thầm đi sau mấy chị em cho đến tận nhà mới quay trở lại. Chị lớn và các em đều không để ý, chỉ có Tâm nhận thấy sự bảo vệ trong im lặng ấy. Tâm còn biết anh í là con nhà hàng thịt ở gần chợ Kinh Cùng, đẹp trai và hiền lành khác hẳn những thanh niên trong giới  hàng thịt. Trời! Sung sướng làm sao khi ta biết phía sau ta luôn có một đôi mắt đang ngắm nhìn ngưỡng mộ ta, một trái tim con trai đang xao xuyến vì ta . Ta đi chậm hơn, dáng ta đi bỗng uyển chuyển hơn, ta cười nói cũng … to hơn (úi, sao kỳ vậy ta?) và ta cứ muốn đường về nhà dài thêm, xa thêm ra. Cứ vậy mà Tâm lâng lâng suốt mấy tháng liền cho đến bẵng một thời gian dài đội chiếu bóng không về xã thì bóng anh cũng biệt tăm luôn (rất lâu sau này, Tâm mới biết anh í đã từng thổ lộ với người quen là rất thích chị lớn :P )


Thứ Năm, 18 tháng 5, 2017

Mẹ kể con nghe (3)

Xã cấp cho gia đình 2 công ruộng theo chủ trương “khoán 10”, Tâm 17 thành thôn nữ thứ thiệt. Nông dân ở đây dùng phảng để phát cỏ ruộng,cùng đi chung 1 cặp với phảng là cây cù nèo dùng để quơ cỏ đã phát xong sang một bên. Phảng là một loại nửa dao nửa kiếm hình chữ L có bề lưỡi bén trên sống lưng dài gần cả thước. Hình ảnh người lực điền vung phảng vun vút phát từng vạt cỏ rộng trên ruộng ngập nước làm ta liên tưởng đến lời ca “Ta về đây phá đồng hoang, gió mơn man câu hò từ đất mới…” trong “Khúc hát người đi khai hoang” thật đẹp và mang đậm khí chất của dân miền Tây.
                     Mùa màng mạ mọng cà đun gieo
                  Phảng kia phát chế cù nèo quơ quay - Lý Cái phảng

        Nhưng ba dùng phảng chưa quen còn lóng ngóng lắm chỉ đủ chém gục từng tụm nhỏ cỏ năn, cỏ lác.Tâm lếch thếch theo sau gom lại ôm chất lên bờ. Ruộng bao giờ cũng ngập nước đến nửa đùi, cỏ ngâm nước vừa rậm vừa thối. Chà, cái mùi mới thật khó quên làm sao! Rồi nhổ mạ, rồi cấy… Cấy lúa ở miền Tây phải có “nọc cấy” (là 1 nông cụ giống như cây súng gỗ, nay phải vào nhà bảo tàng văn hóa ở các tỉnh miền tây thì mới thấy nọc cấy) dùng chọc vào đất để nhét gốc mạ vào. Vậy là chọc – nhét, chọc-nhét… suốt ngày, đến đêm ngủ cũng mơ thấy đang chọc-nhét… Nông dân dỏm nên sạ cấy chẳng ra gì nhưng chuyện hát hò thì cứ lăn sả vào mà thích, mà nhớ, mà thuộc.  Và trong vùng có hẳn điệu lý cấy rất hay…

                     “Tay cầm nọc cấy ngẩn ngơ
                 Tay sang bó mạ đợi chờ chị em”- Lý Cấy


       Đúng là “17 bẻ gãy sừng trâu”. Nhà không có con trai, sức khỏe ba không tốt, chị lớn còn lo tập trung trồng người ở vùng sâu, Tâm và cô em 15 tuổi trở thành 2 nông dân sản xuất dở nhưng nhiệt tình. Nào lặn sình, làm cỏ mía, tưới mía, tát mương … suốt ngày lăn lóc với sình bùn và nước phèn dưới cái nắng phương Nam chói chang nhưng làn da con gái 17 vẫn mơn mởn trắng, thật chả bù bây giờ mỗi bước ra đường là bao bịt bít bồng như xác ướp Ai Cập mà cứ cháy nám thấy thương. Có phải vì nắng ngày xưa lành sạch hơn nắng bây giờ hay cái túi da người bây giờ kém chất lượng hơn ngày xưa? Cũng không biết nữa.


Thứ Tư, 17 tháng 5, 2017

Mẹ kể con nghe (2)

 Nói gì với con đây? Tuổi 16 của mẹ như viên đá cuội lăn tròn dưới bước chân đời…      
Tâm 16 là 1 bà nội trợ nhỏ với 4 đứa em lau nhau và má lại vừa sanh em bé Út Thêm. Việc buôn bán gặp nhiều thua lỗ, Ba đi ghe chở trấu biền biệt, chị lớn vào Sư phạm cấp tốc. Tâm phải nghỉ học để phụ tiếp má buôn bán. Dậy từ 4 h sáng xuống các bến sông đón ghe cân hàng đưa lên chợ bán. Những cần xé khoai, bắp, củ ấu, trái cây… tròm trèm cả tạ, hai má con mỗi người một bên cứ thế bước chuyền từ ghe này sang ghe khác để lên bờ vào chợ. Má thấp hơn Tâm gần 15 cm nên phần nặng cứ nghiêng trút về phía má. Thương má quá mà chẳng biết làm sao! Quyết định làm kinh tế, Tâm hốt về một ổ vịt xiêm lai, chăm còn hơn chăm con mọn (là bây giờ mới nói vậy chứ hồi ấy thì đố biết “con mọn” là con gì). Cưng  đến mức bọn vịt quên luôn năng khiếu bẩm sinh về bơi lội. Có chú vịt mãi chơi rơi tõm xuống mương cứ thế chìm dần đến gần nửa người, Tâm phải dùng gầu tưới mía vớt lên. Nuôi mới 2 tháng mà các chú kíu đã xem xem 1,5 kg mỗi chú, Tâm hí hửng mơ đến một ngày mai tươi đẹp bầy vịt thành bầy heo, heo lên dê, dê biến ra bò… Bỗng “bụp” một phát, chị lớn về xin tiền sinh hoạt phí để đi thực tập, nhìn má lo lắng tính toan, Tâm đành “bye bye” bầy vịt…

       Ba bị bạn xấu lừa mất hết cả tài sản, trở về nhà sống thầm lặng như chiếc bóng, nhẫn nại lắng nghe lời cằn nhằn rả rích của má. Chị lớn đã ra trường trở thành cô giáo vùng sâu khi mới tròn 19 tuổi. Học trò vùng sâu mới học tiểu học mà mặt già câng, chăm đến lớp vì yêu cô giáo hơn là muốn học , được cái trò rất ngoan và phụ huynh rất quí cô. Ở vùng nầy nhà nào cũng có ao cá vồ bên nhà vừa làm kinh tế phụ vừa làm nhà vệ sinh lộ thiên, cầu thường được bắc sát cạnh lối đi che tạm bợ bằng vài tấm lá dừa nước. Sáng sáng cô giáo đi dạy ngang qua, phụ huynh học sinh cứ thiên nhiên ngồi “trút nỗi lòng” mà vẫn tươi cười vồn vã chào hỏi  khiến cô giáo ngượng tím người.Đã vậy, con đường đến trường  tuy có “cây xanh lá vây quanh” nhưng cũng lắm lầy lội và bao nhiêu là cầu khỉ. Cái “nhịp cầu tre bước chân êm êm” ấy chỉ có trong bài hát thôi, còn cầu khỉ ngoài đời nhất định bắt người đi qua phải đu như khỉ mới thành công. Đi cầu khỉ sợ nhất là cầu khỉ bằng tre vì thân tre mà có dính chút sình non vào thì tha hồ mà đo ngang, đo dọc, đo đủ kiểu; mà nó lại rỗng ruột, và nó lại đong đưa… Tuy vậy, vẫn còn có loại cầu còn “khỉ” hơn cả cầu khỉ gồm một  nhánh cây cong queo gác hờ lên hai bờ mương. Cô giáo trẻ thường khi phải quay về nhà trong bộ dạng nhếch nhác của Cô bé Lọ Lem, sách bút rơi mất cả.
               “Cầu tràm ai bắc lắc lay
      Thương nhau thì nhớ dắt tay qua cầu” – Lý cầu tràm





Thứ Ba, 16 tháng 5, 2017

Mẹ kể con nghe (1)

(Bài cũ là "Nói với con gái")
Đăng ngày: 18:01 30-10-2008

Hai mẹ con ngồi sắp xếp lại kho hình ảnh gia đình, chợt con hỏi: Hồi bằng tuổi con, mẹ như thế nào hở mẹ?”… Ừ, con không thắc mắc sao được vì không có một tấm hình nào của "Mẹ tuổi 17", thậm chí mở rộng giới hạn từ 10 -20 tuổi cũng không. Cứ như không hề có con bé Tâm mũm mĩm như cục bột hay cô thiếu nữ Tâm của độ tuổi trăng tròn rực sáng nhất đời một người phụ nữ.Nói gì với con gái đây? Ký ức bảng lảng , mập mờ, xa xôi …
"Mẹ tuổi 14" từ giã thành phố Đà Nẵng thân yêu, từ giã lũ bạn bồ chao chí chóe, theo ông bà ngoại vào Nam. Những giọt nước mắt chia tay rơi rất chậm, mãi sau khi chia xa mấy tháng Tâm14 mới từ từ nhỏ giọt nhớ thương. Ngày ra đi Tâm vui như Tết, hót như khướu suốt chuyến tàu ĐN-TP.HCM, suốt chuyến xe từ TP về miền Tây rồi từ thủ phủ miền Tây về miền cực … khổ. Cái miền cực khổ ấy có cái tên rất “không lối thoát” : Kinh Cùng. (sau này mới biết còn nhiều địa danh khác quanh vùng cũng ấn tượng lắm. Ví dụ: Vĩnh Viễn, Sậy Níu, Mang Cá, Cái Răng, Xẻo Môn …tóm lại rất nhiều Cái, nhiều “Kinh” và cũng nhiều “Xẻo”). Chỗ ở mới là 1 khu vườn nhỏ nằm đầu doi kinh Tám Ngàn Cụt, căn nhà cột tre lợp lá dừa nước mát rượi vì gió sông từ phía trước thổi vào, gió đồng đằng sau thổi tới. Đêm về tịch mịch dưới ánh đèn dầu nghe lũ uềnh oang trả treo nhau từng gióng một…

      Tâm15 bập bõm chèo xuồng ba lá đến các lò đường xin xác mía vụn về làm chất đốt. Sợ nhất là khi lên, xuống xuồng, chân trên bờ chân dưới xuồng không hợp đồng chặt chẽ là xuồng bạt khỏi bờ, người tõm xuống sông ướt ngoi ngóp. Cũng may, Tâm đã có mấy tháng rèn luyện bằng cách ôm cây chuối bì bõm quấy sình đục cả khúc sông nên Tâm bao giờ cũng leo lên bờ thành công mà không nếm chút nước sông nào. Ngôi trường mới tuy nhỏ chỉ bằng 1/5 trường cũ nhưng cũng là “nơi bình yên chim hót” nhất vùng. Bạn cùng lớp phần lớn là nam sinh, rất ít nữ sinh vì dân bản xứ vốn tâm đắc với câu “Lấy táo (1 loại thùng) đong lúa chớ không ai lấy táo đong chữ”. Con gái tuổi 15 ở nhà làm ruộng chờ ngày xuất giá vu qui. Các bạn trong lớp cũng nhiều độ tuổi khác nhau, học bữa đực bữa cái, vì ghe xuồng hư chưa mua được cái mới hoặc vì mùa vụ cần phụ tiếp gia đình. Có bạn học dăm tháng lại nghỉ qua năm sau cắp tập vào học tiếp. Tâm nhỏ tuổi nhất lớp và cách ăn mặc cũng không “đụng hàng” với ai trong lớp. Các bạn nữ đều mặc quần ống xéo, áo bà ba hoặc kiểu gần gần với bà ba; Tâm cứ quần tây áo sơ mi như 1 thằng con trai (vì chưa quen mặc bà ba mà cũng không có bà ba). Các nữ sinh rẽ tóc ngôi giữa vuốt dầu dừa láng bóng, chải thật sát ra phía sau cuộn vòng cặp lại; T có mái tóc trước trán dựng đứng vì cái xoáy trâu ( má nói gọi là xoáy trâu vì ai “sở hữu” nó thì tánh lì như trâu, ui oan ức quá!) luôn buộc đuôi gà nhỏng nhảnh. Một số bạn lại làm duyên bằng cách bịt răng vàng (Sau này khi mode răng vàng bị lỗi thời, lại có câu hát chọc ghẹo “Cười lên đi cho răng vàng sáng chóe…” hay “Cười lên đi cho anh mồi điếu thuốc..”). Dù vậy, tuổi trẻ thường dễ hoà nhập nên những tình bạn thân thiết cũng manh nha nảy chồi…
(ảnh đẹp cù lao Vàm Nao từ nguồn internet)


Thứ Sáu, 12 tháng 5, 2017

Nhật ký của ngày xưa

Vô tình mà dòng hồi tưởng liền một mạch dù mình đã viết 2 bài riêng nhau ở 2 thời điểm khá xa nhau. Giờ đọc lại, thấy bài này giống như trang kế tiếp của "Đuổi bắt giấc mơ" vậy nên cho ăn theo luôn :D 

Mẹ dắt con đi...

Đăng ngày: 11:33 07-07-2009
Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi
Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học, mẹ đi trường đời
Mình ở xứ sông rạch nên lắm cầu kỳ, loại nào cũng có, nhưng con may mắn lớn lên trong thời buổi thiên hạ đã xóa xong mọi thứ cầu khỉ, cầu tre, cầu ván… lắt lẻo kia. Mẹ cũng không biết ru con bằng câu hát ví dầu như những bà mẹ miền Nam truyền thống. Mẹ thường tranh thủ tập các tiết mục của mình trong lúc dỗ giấc cho con. Kết quả là con vừa ngủ say vừa thuộc tất cả những vai diễn của mẹ. Kết quả là con đã bị tiêm nhiễm loại máu hát ca của mẹ đến toàn phần. Kết quả là cho đến bây giờ mẹ cũng chưa từng dắt con đi trên một cây cầu lắt lẻo nào.                    

          Những ngày này con đang đứng trước một cây cầu quan trọng của đời mình. Mẹ gác lại mọi công việc đang hối thúc trí não của mẹ, khiêu khích cái ví rỗng của mẹ để chạy lên Cần Thơ dắt con đây. Chèn ơi, người ta “dắt” nhau đông nghẹt … thở. Mẹ “dắt” con bằng cách ngồi đằng sau cho con chở luồn lách giữa 1 khối xe cộ đông đặc, chiếc nào cũng sốt ruột chen lên phía trước rồi thô lỗ phụt khói vào mặt kẻ vừa lịch sự nép qua nhường đường. Nếu không giao tay lái cho con thì mẹ chịu chết, không chết vì bị chẹt thì cũng chết vì sặc khói (vì mẹ nổi danh là tay lái nhường người đi bộ mà). Cuối cùng hai mẹ con cũng “dắt” nhau vào được khu phòng thi. Bao nhiêu là người và bao nhiêu là tình thương yêu lênh láng cả khuôn viên trường Đại học. Những Ba mẹ đủ mọi tầng lớp, những con cái tính cách khác nhau, tất cả đều lộ vẻ hồi hộp và lo âu. Mẹ cố tìm cách pha trò cho con đỡ căng thẳng: “Kìa, chú công an gầy nhom phải vác bao tải đề thi to nặng quá!” “ Cái cậu to cao kia là phụ huynh hay là thí sinh vậy ta?”… Con khúc khích cười mãi cho đến khi cánh cửa phòng thi rộng mở. Con bước lên cây cầu Đại học với nụ cười trên môi. Mẹ vẫn không “dắt” con được chút nào, chỉ biết đứng nhìn theo và … hít khói của thiên hạ!


Thứ Ba, 9 tháng 5, 2017

Đuổi bắt giấc mơ

(bài cũ đăng lại)

Phóng xe vun vút trên những con đường miễn cưỡng gọi là đường, cảm giác man dại như chỉ có làn da đang cọ xát với gió kia là có thật. Rồi hẩng một cái, tôi nhận ra mình đang trượt giữa khoảng không chỉ với cái ghi-đông xe trên tay. Sự tỉnh ngộ về chiếc xe không hề có đã làm gián đoạn hành trình lướt gió tung mây, tôi chới với rơi tuột xuống vực sâu thăm thẳm và … thức giấc.
Giấc mơ cứ lặp lại nhiều lần đến mức quen thuộc, đến mức tôi có thể nối liền 2 giấc mơ lại với nhau trong đêm bằng cách khi rơi xuống ở giấc mơ thứ 1, tôi lại tiếp tục leo lên 1 chiếc xe tưởng tượng khác và lao vút vào giấc mơ thứ 2.
Buổi sáng, đưa con bé con đến trường Mẫu Giáo, con bé ngoan nên cuộc chia tay của 2 mẹ con  diễn ra thật hòa bình hữu nghị giữa khung cảnh sướt mướt ầm ĩ ở cổng trường MG mỗi sáng, con chỉ thỏ thẻ dặn “Chiều nhớ rước con sớm nghe mẹ”. Ồ, mẹ làm sao quên được chứ? Cả ngày mẹ chỉ mong đến giờ để đón con về với mẹ thôi. Và mẹ luôn là người đến đón sớm nhất nhưng hai mẹ con lại về đến nhà chậm hơn những người khác. Lũn cũn đi bộ bên cạnh mẹ, nhìn các bạn được ba mẹ chở vi vu lướt qua, con ước ao “Phải chi mẹ cũng biết chạy xe đạp để chở con, con sẽ ngồi yên hơn nó, ôm mẹ chặt hơn nó nữa kìa”. Đêm, người mẹ trẻ lại phóng xe vụt vù trong giấc mơ.
Con bé vào tiểu học, mẹ mua cho con 1 chiếc xe đạp leo núi nhỏ cũ. Con è ạch tập chạy, mẹ cũng lôi chiếc xe đạp của bác ra sân bóng cùng tập chạy với con. Con vào cấp II, hiên ngang chạy xe đạp đi học mỗi ngày. Mẹ vẫn chỉ chạy xe trong sân bóng, đi bộ trên những con đường dành cho xe và phóng xe vụt vù trong giấc mơ.
Con lên cấp III, chưa đủ tuổi thi lấy bằng lái xe mô tô nhưng con chạy honda vững vàng điệu nghệ như tay đua siêu cấp vậy. Mẹ đã từ bỏ những cuộc trình diễn xe đạp trong sân bóng từ lâu, khi cần đi đâu xa thì chính con lại làm tài xế cho mẹ. Bải hoải rã rời những giấc mơ tốc độ…
Còn lại 2 mẹ con và 1 chiếc Honda trong căn nhà. Con vẫn chưa đủ tuổi để sử dụng xe phân khối lớn, và cũng không thể làm tài xế cho mẹ thường xuyên. Mẹ quyết định làm cuộc đổi mới bản thân, quá độ giai đoạn xe đạp tiến thẳng lên giai đoạn xe máy. Con nhiệt tình ủng hộ mẹ bằng cách tình nguyện làm huấn luyện viên xe máy cho mẹ mặc dù đã từng chứng kiến thời kỳ xe đạp của mẹ ê chề thế nào. Thế mà con đã thành công! Thế mà mẹ đã đại thành công! Mặc dù, đôi chân của mẹ đã bầm dập đủ chỗ và chiếc Wave RS tím xinh cũng đầy thương tích đau thương...

Bây giờ mỗi khi cầm tay lái, tôi đều có cảm giác như đang phóng xe vào giấc mơ kế tiếp. Mọi người trong khu tập thể tò mò nhìn tôi, những người trên đường tôi lướt xe qua cũng lạ lùng nhìn tôi. Có lẽ vì tôi thường có vẻ mặt của kẻ mộng du và vì họ không biết rằng tôi đã đuổi bắt được giấc mơ của mình.


Thứ Bảy, 6 tháng 5, 2017

Sưu tầm 2

Những câu nói hay của các nhân vật huyền thoại


Louis XIV
- Người có thể chinh phục chính mình thì có thể chinh phục mọi thứ.

Isaac Newton
- Tôi có thể tính được sự chuyển động của các thiên thể, nhưng không thể tính được sự điên rồ của con người.

Ralph Waldo Emerson
- Mỗi phút bạn giận dữ là bạn mất đi 60 giây hạnh phúc.

Abraham Lincoln
- Cách chắc chắn nhất để làm bộc lộ tính cách của một người không phải thông qua nghịch cảnh mà là cho họ quyền lực.
- Tôi là một người đi chậm nhưng tôi không bao giờ đi lùi.

P/s : Tôi thích 2 câu của ông Lincoln nhất <3 

Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2017

Sưu tầm 1

Những câu nói hay của các nhân vật huyền thoại

Socrates
The only true wisdom is in knowing you know nothing.
Duy nhất một trí tuệ chân thực là biết được bản thân không có gì cả.
I can not teach anybody anything. I can only make them think.
Tôi không thể dạy bất cứ chuyện gì cho bất cứ ai, tôi chỉ có thể làm họ suy nghĩ.
Plato
Be find, for everyone you meet is fighting a hard battle.
Tử tế với mỗi một người mà bạn gặp là đang đánh một trận chiến khó khăn.
Aristotle
Knowing yourself is the beginning of all wisdom.
Nhận biết chính mình là nguồn gốc của tất cả trí tuệ.
Alexander Đại đế
There is nothing impossible to him who will try.
Không có gì là không thể đối với người cố gắng.
Archimedes
Give me a place to stand and I will move the earth.
Hãy cho tôi một điểm tựa và tôi sẽ nâng cả trái đất.
Julius Caesar
- An action committed in anger is an action doomed to failure.
Một hành động xuất phát từ sự giận dữ được định sẵn là thất bại.
Cristofolo Colombo
- You can never cross the ocean until you have the courage to lose sight of the shore.
Bạn không bao giờ có thể vượt qua đại dương cho đến khi bạn có đủ can đảm không nhìn về bờ bên kia.
Rene Descartes
- I think, therefore I am.
Tôi suy nghĩ, vì tôi còn tồn tại.
- Doubt is the origin of wisdom.
Hoài nghi là nguồn gốc của trí tuệ
(nguồn daikynguyenvn.com )






Tôi vẫn đi trên đường và tự hỏi

Đi trên đường lầy lội
Bước lún sâu thấy như vững chắc
Bước cạn trợt trơn
Tôi sẽ chọn cho mình lún sâu trong lầy lội, hay chịu trượt ngã rồi bò dậy lấm lem?

Đi trên đường ghập ghềnh
Bước thấp, bước cao, ngã nghiêng xiêu vẹo
Đang cao tưởng thấp
Thấp ngỡ là cao
Vừa cao đã thấp 
hụt hẩng đứng ngồi..

Đi trên đường gió bụi
Mắt mở to mặc cho gió rát bụi mờ
Hay nhắm mắt kệ xung quanh quần đảo?

Tôi vẫn đi trên đường và tự hỏi
Rồi lún, ngã, lanh quanh, mở khép mắt mình
Câu trả lời chưa có....