Trang

Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

Bài thơ đầu tiên

Chuyện làm thơ của tôi là chuyện rất cũ, rất nhạt nhòa. Cho rằng cũ là vì tôi đã tập tểnh làm thơ từ hồi còn là trẻ vị thành niên. Nhạt nhòa là vì không nổi bật gì hơn ai nên cứ tự chìm dần :D Thời điểm hoàn cảnh gia đình khó khăn phải nghỉ học, vậy là tôi buồn quá thành ra thơ :P Hồi đó, chị tôi là học sinh giỏi văn cấp tỉnh, được tuyển thẳng mà cũng vẫn phải nghỉ học vì trường cấp 3 cách hơn 10 km, nhà lại nghèo không sắm nổi chiếc xe đạp. Chị buồn bã, khóc lóc cả năm trời, sau đó vào khóa sư phạm cấp tốc và nguôi quên. Còn tôi thì lặng lẽ phụ giúp má buôn bán và làm thơ :D
Tập thơ viết tay đầu tiên của tôi rất không nên thơ. Nó là những đoạn giấy trắng vụn trong những cuốn vở cũ được tôi cắt lại để dành, dùng chỉ khâu lại thành tập. Những bài thơ ngày ấy vần điệu đều đặn nghiêm chỉnh chứa đầy nỗi buồn non nớt như chính lời thơ. Tập thơ ấy mất ở đâu, lúc nào, tôi không rõ nữa. Chỉ nhớ lõm bõm 1 khổ thơ như vầy :
Rời bỏ bút nghiên, xuống ruộng sình
Đời tôi không một ánh bình minh
Bạn bè thân cũ giờ quay mặt
Tôi bẽ bàng suy gẫm chữ "Tình"   :v :v 
Xếp vào hạng mục "Bài thơ đầu tiên" chỉ có bài đầu tiên được Văn nghệ HG đăng là còn đầy đủ trong ... laptop :D Xem lại tuy đôi chỗ còn vụng về nhưng đã khá hơn xưa nhiều nên tôi cũng tự an ủi rằng bản thân có tiến bộ :P 

XUÂN

Sao bảo xuân qua xuân bất tái?
Xuân hẹn cùng ai đã trở về
Sớm mai sương tỏa ngập cơn mê
Nụ mai bé xòe tay gọi nắng
Giai nhân ngủ trăm năm trong rừng vắng
Chạm môi xuân bừng thoát giấc cô miên
Má hồng lên một nhan sắc thiên nhiên
Mắt biên biếc màu tình tươi lộc nõn
Da rạo rực dưới cỏ mềm sương đọng
Yêu... yêu đi!.. 
Xuân giục giã cùng ai
Quên... quên đi!...
Xuân thổn thức đêm dài
Lá năm cũ rụng bay vào năm mới
Say đắm cũ không cùng xuân theo tới
Người xuân xưa phai bóng giữa thời gian
Hoa vẫn tươi lơi lả gọi bướm sang
Lòng se lạnh...
Sao rèm xuân khẽ động?
Rượu không uống mà say mèm giấc mộng
Ta có xuân, ta có hẹn xuân đâu?
Xuân có ta, xuân thêm một đóa sầu
Mai vàng đấy hay đào phai hương sắc?
Rượu nồng đấy hay chén trà nguội nhạt?
Niềm vui xuân vò nát nỗi buồn xuân
Ngoài kia xuân, rộn rã náo nức xuân
Trong ta xuân, len lén ngại ngùng xuân... 



Thứ Sáu, 22 tháng 12, 2017

Nhớ rừng

Tôi không thích con hổ vì luôn thấy nó đại diện cho sự tàn nhẫn, hung ác. Nhưng tôi lại rất thích bài "Nhớ rừng" của ông Thế Lữ, thích ngay từ lần đầu tiên đọc bài thơ trong rất nhiều bài thơ nổi tiếng được chọn đăng trong quyển "Thi nhân Việt Nam". Một bài thơ tràn đầy kiêu hãnh và tiếc nuối!... 

Nhớ rừng           thơ Thế Lữ
(Lời con hổ ở vườn Bách thú
tặng Nguyễn Tường Tam)

Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt
Ta nằm dài trông ngày tháng dần qua
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ
Giương mắt bé giễu oai linh rừng thẳm
Nay sa cơ bi nhục nhằn tù hãm
Để làm trò lạ mắt thứ đồ chơi
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự

Ta sống mãi trong niềm thương nỗi nhớ
Thủa tung hoành hống hách những ngày xưa
Nhớ cảnh sơn lâm bóng cả cây già
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi
Với khi thét khúc trường ca dữ dội
Ta bước chân lên dõng dạc, đường hoàng
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng
Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc
Trong đêm tối, mắt thần khi đã quắc
Là khiến cho mọi vật đều im hơi
Ta biết ta chúa tể của muôn loài
Giữa chốn thảo hoa không tên không tuổi

Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối
Ta say mồi đứng ngắm ánh trăng tan?
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
Ta lặng ngắm gian san ta đổi mới?
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
Ta đợi chết ánh mặt trời gay gắt
Đế ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu?....

Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi
Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối
Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng
Dải nước đen giả suối chẳng thông dòng
Len dưới nách những mô gò thấp kém
Dăm vừng lá hiền lành, không bí hiểm
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u

Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
Là nơi chốn hùm thiêng ta ngự trị
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa
Nơi ta không còn được thấy bao giờ
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán
Ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi
Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!.... 

1936

(nguồn thivien.net)


Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Mơ không như là đời

Những ngày mưa mù xám 
Ta mơ nắng long lanh
Khi thu tàn úa rụng
Ta mơ mùa xuân xanh

Cánh đồng mùa hạn hán
Mơ dòng nước mát lành
Thuyền gãy chèo mất lái
Mơ đậu bến bình yên

Tiễn đưa người hôm ấy
Mơ mãi chẳng xa nhau
Ta về ôm hiu quạnh
Mơ lành một vết đau




Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017

Gặp bạn cũ

(Ta vẫn cũ với khóc cười ngày cũ...)

Một bọn đã già dắt nhau về bé dại
Môi sỏi sành cười vang tiếng ngây thơ
Ánh trong veo lóe lên mắt mỏi mờ
Cày xới lại thời gian trên trán héo
Điều muốn nói mấy mươi năm ngọng nghịu
Giờ như mưa rào mát khoảnh sân con
Ngón tay làm que tính những mất còn
Rơi mấy dấu lặng đau hơn roi quất...

Một bọn đã già dắt nhau về bé dại
Muối lẫn tiêu, kẻ mặn người cay
Khóc oa oa rồi cười vỡ òa òa
Bụi rơi xuống bên lề đường bẩn chật... 



Thứ Bảy, 23 tháng 9, 2017

Cảm

(Bài cũ chỉnh chút đăng lại chào mừng Trung thu :D )

Con mèo sốt thấy mình là thỏ ngọc
Trăng dở hơi chợt méo chợt tròn
Cuội nằm co ôm gốc cội bé con
Lăn phía nào cũng chạm vào dối trá

Gió rạc cánh qua mấy miền than thở
Hé phên thưa tìm một ấm êm
Run run chiều cắm xuống bổi hổi đêm
Cây khổ hạnh gãy chồi rỉ nhựa
Trời khô khát
Đất đầm đìa
Ta lơ lửng
Vùi mặt vào đêm
Ấp giấc ngủ gầy còm
Chợt gối bình minh
Chợt gác hoàng hôn....

Trăng lềnh bềnh như thây ma kiêu hãnh
Soi lòng sông khóc lòng mình chia nhánh
Ngu ngơ thò tay vớt mấy lá đa
Nhật ký ốm o ta cũng lạc mất ta
Trăng sao rất gần
Người rất xa
Chới với....





Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017

Đoản khúc đêm và ngày

Đêm
Đêm nghe sông chảy quanh co
Đêm nghe từng bước chân cò nhẹ tênh
Đêm nghe lá cọ mái hiên
Đêm nghe sương rụng giữa miền u mê...

Ngày
Ngày nhìn bến lạc con đò
Thấy mưa lạc gió, thấy mùa lạc năm
Thấy đôi chân lạc con đường
Thấy ngu ngơ lạc trí khôn ngồi cười...


Thứ Hai, 28 tháng 8, 2017

Thất tịch

Thất tịch không mưa
Nỗi buồn chai cứng
Bầu trời rỗng không
Sợi tơ đã đứt
Mấy con quạ gầy chẳng nối được nhịp cầu
gào nhau khản tiếng
Hai phía chân trời Ngưu - Chức nhìn nhau
Ánh mắt khô mấy lớp mong chờ
Mây ngập ngừng hợp, bẽ bàng tan
Khoảng cách mênh mông
Tình yêu dừng bước...

Rồi chàng Ngưu lại chăn trâu
Và nàng Chức lại cúi đầu dệt ... thơ   :D 



Thứ Hai, 21 tháng 8, 2017

Thu về đâu?...

Tại nắng đó, làm mùa thu hờn tủi
Cứ hanh hao nên khao khát mong chờ
Từng phiến lá võ vàng mòn mỏi
Ôm cơn mơ rụng chết giữa cơn mơ

Tại mưa đó, làm mùa thu buồn khóc

Chẳng hẹn hò, cứ chợt đến, chợt đi
Khăn áo mỏng chưa vừa niềm ấm lạnh
Thôi đừng nhỏ to, thôi chớ thầm thì

Tại gió đó, làm mùa thu tan tác

Lối thu qua đã phai dấu thu rồi
Hoa cúc nở lặng thầm bên hiên vắng
Người thu xưa phiêu bạt về đâu?... 



Thứ Tư, 2 tháng 8, 2017

Nhà có hoa hậu

(Bài cũ đã có chỉnh sửa) 


          Hoa hậu thì nhiều, còn quá nhiều là đằng khác. Tầm cỡ quốc tế có Hoa hậu Thế giới, Hoa hậu Hoàn vũ, Hoa hậu Trái đất; đẳng cấp quốc gia có Hoa hậu toàn quốc, Hoa hậu Biển, Hoa hậu Thể thao, Hoa hậu Áo tắm, Hoa hậu báo này bìa nọ…; khu vực có Hoa hậu bốn phương tứ hướng sông suối ao hồ; địa bàn bé hơn có Hoa hậu đền đài miếu mạo cũng rất vẻ vang. Thậm chí mấy nhóm tấu hài chạy show còn tỉ mỉ bổ sung thêm 1 số Hoa hậu phường, Hoa hậu hẻm. Nhưng mình không tin lắm vào sự nghiêm túc của các đồng nghiệp trong việc này. Các bạn ấy cứ thêm thêm, bớt bớt  nguyên liệu, nêm nếm gia vị rồi nặn ra những Hoa hậu làm thiên hạ vui cười thế thôi. Công việc của các bạn ấy là thế. Và dù không kể đến những Hoa hậu rơi rớt tứ tung đó thì mình cũng đủ rối rắm khi phân biệt đẳng cấp của các  Hoa hậu chính thống rồi. Thật ra, mình cũng có 1 Hoa hậu trong nhà để đặt mối quan tâm hàng đầu về vẻ đẹp ngoại hình và tâm hồn của cô ấy. Điều nổi bật trước tiên của Hoa hậu nhà mình là vẫn giữ nguyên được  số đo  vòng 2 trong suốt hơn 20 năm qua- điều mà không phải Hoa hậu nào cũng thực hiện được. Hoa hậu nhà mình có đầy đủ sự trung thực thẳng thắn để khóc tồ tồ lúc buồn và cười khanh khách khi vui. Hoa hậu thích mặc quần sooc áo thun nên suýt nữa thì được bầu làm Hoa hậu “Quần đùi”. Hoa hậu hát hò kha khá và lên sân khấu thì xinh xắn và nhảy nhót rất hăng nên từ thuở Mẫu giáo đến trung học phổ thông đã đạt được không biết bao nhiêu là giải thưởng văn nghệ tỉnh. Hoa hậu mang di truyền của ba nên đặc biệt nhanh nhạy trong tiếp thu những gì liên quan đến âm nhạc. Ba còn di truyền cho Hoa hậu cả tính thích đàn đúm bạn bè và sự vụng về bếp núc nữa. Nhưng mẹ Hoa hậu không cảm thấy phiền muộn về khiếm khuyết này chút nào vì mẹ luôn cho rằng vui vẻ và thoải mái là gia vị quan trọng nhất trong bữa ăn gia đình. Mẹ Hoa hậu mong sao cậu con rể tương lai cũng thương yêu Hoa hậu đủ để thấy khiếm khuyết của Hoa hậu chỉ là hạt bụi cỏn con trong cuộc sống lứa đôi.



Thứ Bảy, 22 tháng 7, 2017

Hỏi mưa

Có phải mưa về nên xóm vắng?
Để mặt đường nhòe nhoẹt dấu mưa qua
Chiếc thuyền giấy đã chìm vào xa lắc
Đứa bé mồ côi khóc bong bóng phập phồng...

Có phải đêm mưa nên phố vắng?
Bỏ hàng cây run rẩy đứng trong mưa
Mái tôn già trở mình rên rỉ
Giấc mơ tôi cũng ướt sũng bao giờ

Có phải mùa mưa nên đời vắng?
Người vừa về đã vội vã ra đi
Tình chập choạng giữa hai đầu mưa nắng
Có phải vì đời vắng nên mưa?... 




Thứ Hai, 17 tháng 7, 2017

Tìm

Tôi tìm nắng giữa đêm đông
Tìm ngụm nước mát giữa đồng cạn khô
Tìm khôn ngoan giữa ngây ngô
Tìm thanh tao giữa bao thô lỗ đời
Tìm nước mắt, tìm nụ cười
Tìm yêu thương giữa cõi người lặng câm...

Thứ Hai, 10 tháng 7, 2017

Nhớ người đã đi xa

Hôm nay là ngày sinh nhật anh, ngày mà nếu có ai hỏi thì anh sẽ ngớ người 1 chút rồi lắc đầu cười xòa và tiếp tục quên. 
Lục lọi trong laptop chẳng được bao nhiêu hình ảnh có anh. Chui vào mạng xới tung nhà của cả 2 mẹ con mới được chừng mươi hình. Thôi đành làm 1 clip bé teo, ngắn ngủn. Vậy mà Fb còn mắng mỏ là mình chôm nhạc nên không chịu đăng, hic.
Thôi, đành chỉ thế thôi. Lần sau có đầu tư hơn thì em sẽ làm hẳn 1 video đầy ắp hình và nhạc chính chủ cho anh (mà đúng ra là cho em) để nhớ anh <3 



Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2017

Khúc tháng Sáu

Những ngày tháng Sáu chưa xa lắm
Có lối mưa về giọt tỉ tê
Có bàn tay ướt mềm hơn lá
Có môi nồng ấm vị đam mê
Có tiếng cười tan vỡ đêm khuya
Có mắt chưa vương màu chia lìa
Có tóc rối bời niềm hạnh phúc
Có tim run nhịp thở hẹn thề…
………………………………….
Tháng sáu bây giờ mưa đã ngâu
Nghẹn lòng sông ngập xác mây trôi
Cầu Ô chới với dăm nhịp gãy
Hiu hắt gió ngâm một khúc sầu
“Mưa rơi!... Mưa rơi a!….
Ta chìm đáy thiên hà
Sâm thương đầm đìa mắt
Vô thanh réo gọi nhau…”

Không gian đứng co ro
Nhìn tháng sáu đi qua
Dưới mưa lê thê bước…
Ta trượt ngã trên dấu rêu thềm ướt
Mòn tay vẫy bóng tháng sáu xưa
Chợt thấy giọt nào rơi rớt lại
Đã cùng mưa tháng sáu trôi đi…


14/07/2008

Thứ Ba, 20 tháng 6, 2017

Xế chiều

Xế chiều là thời điểm mỏi mệt trong ngày mà chưa đến lúc được nghỉ. Ánh nắng buổi xế chiều tuy yếu ớt mà lại mang theo cái hậm hực nung nấu của cả ngày. 
Xế chiều một đời người cũng vậy. Ta mỏi mệt dù chẳng làm gì nặng nhọc. Ta lừ đừ mà chẳng biết bệnh gì. Ta gượng mỉm cười khi bọn trẻ vui nổ trời. Ta lặng lẽ thấm buồn khi xung quanh đã ngưng tơi bời than khóc.
Bạn bè tuổi xế chiều gặp nhau chia sẻ các bài thuốc nam kỳ diệu, các bài tập khí công thần thánh. Nhìn bạn mà thấy xế chiều của chính ta.
Tình yêu tuổi xế chiều dù không lãng mạn cũng hồi hộp cảm nhận tiếng trái tim của một nửa yêu thương, lấy sự tồn tại của nhau làm niềm hạnh phúc.
Người tuổi xế chiều âu lo lắng nghe máu mình chảy từng mạch chậm rãi, tim mình đập từng nhịp ngập ngừng, đầu nặng trĩu vì đâu chẳng rõ, xương cốt mong manh dễ vỡ tựa pha lê.
Phụ nữ xế chiều buồn thỉu soi trong gương một hình hài tàn úa, nhìn nhiều thứ đang nâng niu bỗng vuột khỏi tầm tay.
Đàn ông xế chiều giật mình thấy quỹ thời gian đã dần cạn kiệt mà bao trăn trở dự tính còn dở dang.
Xế chiều mệt nhọc cố phô trương sức mạnh
Xế chiều xẹp lép gắng tự bơm căng mình
Thấy thương quá những xế chiều đìu hiu…




Thứ Năm, 15 tháng 6, 2017

Đêm tỉnh lẻ

(bài cũ)

Đêm tỉnh lẻ thấy mình lẻ loi ghê gớm. Mới khoảng 9 h tối là đường phố đã vắng tanh vắng ngắt. Một mụ nhà quê ra tỉnh như tôi mà cũng thấy chán. Yên tĩnh đến đáng ngờ! Khó ngủ một cách khó hiểu. Có lẽ vì thiếu tiếng côn trùng tỉ tê, có lẽ vì thiếu tiếng lá cành sột soạt, thiếu tiếng khế rụng sau hè, bàng rơi lộp độp mái tôn…. A, tôi phát hiện chỗ ngủ tuyệt vời nhất chính là trong cái phòng họp ngày hôm nay. Hơi lạnh hiu hiu, giọng người đều đều và 2 mí mắt mình cứ níu vào nhau. Cả bịch kẹo cà phê lần lượt nhảy tót vào hố sâu tội lỗi mà chỉ giữ được cho tôi chút sáng suốt nhỏ nhoi đủ để vỗ tay đúng lúc hết bài phát biểu. Tôi tâm huyết hứa hẹn với mắt mình rằng kết thúc cuộc họp thì sẽ chạy ngay về phòng với tốc độ đỉnh nhất để ngủ. Vậy mà khi yên vị đúng trong phòng ngủ thì lại cứ trơ mắt đếm thằn lằn. Mà có lẽ tại nhiều thằn lằn quá nên chả ngủ được đấy, vách tường cũng bẩn thỉu chi chít những câu chữ nguệch ngoạc vớ vẩn đủ loại tỏ tình tây ta lộn xộn. Tỉnh lẻ không có du khách vãng lai nên những sản phẩm phi văn hóa kiểu này 100% nguyên chất của dân bản địa. Nói như dân Hai Lúa mình thì “Còn ai trồng khoai đất này?”. Không ngủ được, tôi xem tất cả “khoai” trong phòng. Toàn những lời yêu đương và mô tả hành động yêu đương từ ví von hoa mỹ đến tả thực trắng trợn. Gần sát cửa buồng tắm, tôi bắt gặp một “củ khoai” lạ: “ Con ghét mẹ rất nhiều!!- Mi”. Con ghét mẹ rất nhiều – câu nói giận hờn non nớt với hai dấu chấm than như 2 dòng nước mắt và cái tên Mi nghe rất cưng yêu bé bỏng. Câu biểu lộ tình cảm của một đứa bé  có thể chẳng mấy đáng quan tâm dưới một mái nhà bình thường lại trở nên lạc lõng tội nghiệp làm sao trên vách tường một khách sạn tỉnh lẻ. Vị trí câu được viết ngay sát cửa buồng tắm nên người viết chỉ có thể đứng , và nếu khi đứng viết  người ta thường đưa tay lên ngang mặt để viết thì chiều cao của Mi tương ứng với một đứa trẻ từ 10 đến 12 tuổi. Tôi băn khoăn với câu hỏi: một đứa bé 12 tuổi làm gì trong một khách sạn tỉnh lẻ để rồi trút nỗi niềm lên dòng chữ xiêu vẹo đó?. Ở vùng này, trẻ con nông thôn chỉ nghỉ lại khách sạn trong trường hợp được thầy cô đưa lên tỉnh đi thi cử gì đó do ngành GD tổ chức. Vào những dịp như vậy, bọn trẻ háo hức quên ăn quên ngủ và quên luôn …cha mẹ. Tôi sực nhớ con bé nhà hàng xóm cũng tên Mi học giỏi hát hay nên cũng thường được trường chọn đi thi này thi kia ở tỉnh. Cha con bé là đồng nghiệp cũ của tôi, anh ta ca vọng cổ rất hay nhưng chuyện rượu chè trai gái lại còn hay hơn. Mẹ con bé là người vợ thứ 4 không cưới hỏi, nghề nghiệp cũng không rõ ràng lắm, thỉnh thoảng chị ta lại biến mất một thời gian để trốn nợ. Tôi đã nhiều lần thấy con bé một mình ngồi khóc sau hè. Nhưng con bé Mi hàng xóm đã 18 tuổi và chân dài cỡ như …tôi. Vậy là có một con bé Mi khác ở đâu đó 12 tuổi hát hay học giỏi cũng được đi thi tỉnh cùng chúng bạn mà trong lòng không vui mừng háo hức và không quên được nỗi ấm ức do người mẹ của mình gây ra nên đã để lại hai dấu chấm than cho tôi đêm nay trằn trọc với câu hỏi “ Mẹ đã từng tạo ra dấu chấm than nào cho con chưa?”.



Thứ Ba, 13 tháng 6, 2017

Tôi & Nó

Đăng ngày: 20:20 08-02-2009

       Nó đó! Thủ phạm làm tôi đau đớn mấy ngày nay trong bệnh viện, đau đớn vì một cuộc ly khai đẫm máu.
      Nó đã sống chung cùng tôi gần  chục năm trời, không sưng xỉa làm mình làm mẩy ngay cả khi tôi khó chịu chọc ngoáy lung tung, nhẫn nại tiếp nhận và giải quyết tất tật những thứ “hầm bà lằn” mà tôi tùy hứng nhồi nhét vào. Một đồng sự như vậy thì còn gì đáng mơ ước hơn? Tưởng rằng tôi với nó sẽ sống cùng nhau đến đầu bạc răng long…
      Nhưng hỡi ôi, nó là một kẻ ngang tàng giữa bầy đàn. Nó lệch khỏi quĩ đạo đến 900 ! Thiên hạ đồng loạt lên án nó. Những chuyên gia có kinh nghiệm dày cộm  và trình độ cao ngất đã phân tích cặn kẽ về những nguy cơ mà tôi sẽ gặp phải khi chứa chấp một “tên” cá biệt như nó. Tôi sắp bị liên lụy vì nó. Và tôi đầy yếu đuối, tầm thường, sợ hãi…Tôi đã quyết định dứt bỏ nó để bảo vệ bản thân mình.
      Cuộc xử quyết diễn ra thật nặng nề, ghê sợ. Chỉ có tôi là người thân quen duy nhất đưa tiễn nó trong giờ phút sau cùng. Tôi ngây dại bước đi giữa những bóng người bịt mặt, đi qua căn phòng đầy những dụng cụ tra tấn lạnh tanh. Tôi mơ hồ thấy mình nằm sõng sượt, phủ kín drap trắng toát, khắp tay chân kiềm kẹp bùng nhùng dây nhợ, miệng há to mà không kêu được tiếng nào… Hình như đây là cuộc hành quyết chính tôi!
       Bây giờ nó nằm đó, trơ trụi, xấu xí, không còn chút liên hệ nào với sự sống. Ai bảo mi dám nhảy ra khỏi hàng ngũ đã sắp xếp? Ai bảo mi thích tách rời tập thể? Kẻ chơi trội kia ơi! Thôi hãy an nghỉ dưới gốc cây khế sau nhà, nơi mỗi trưa hè ta cùng mi  ngồi nhấm nháp những quả khế ngọt lịm, lắng nghe lão gà trống bên sông lẩm cẩm khoe giọng gáy khản đặc. Yên nghỉ đi nhé, biết đâu  ngàn năm sau sẽ có một cô nàng da đen tóc quắn cầm trên tay chút hóa thạch dị kỳ mà ngẩn ngơ rung động về một mối dây tiền kiếp xa xôi?...


Vĩnh biệt cái răng hàm số 38 của tôi!...

Thứ Tư, 7 tháng 6, 2017

Chuyện đàn bà

Hôm trước đọc ở đâu đó rằng “Đàn bà hay suy diễn vì vậy luôn làm cho mọi chuyện trầm trọng hơn lên, không thành có, nhỏ thành to…”, tự nhiên thấy thấm thía, thấy mình đúng là …đàn bà. Vấn đề này từ trước đến nay khi so sánh với 1 vài đàn ông thì mình vẫn đang nghi ngờ mình lắm, nay thì quán triệt rồi. Nếu không phải là đàn bà thì mình sẽ không đề nghị thằng bạn chở về nhà để ra mắt bà xã bạn. Trong khi đàn ông sẽ nhất trí 2 thằng ghé quán làm vài ve cho cuộc gặp gỡ sau 30 năm xa cách rồi khật khưỡng ai về nhà nấy. Đàn ông sẽ không áy náy khi bạn cứ hân hoan cười nói với mình mặc kệ vợ mang bộ mặt nặng tựa đá đeo diễu hành xung quanh. Đàn ông cũng không cần biết những lời ngọt ngào dễ sợ của thằng bạn với vợ có phải là lớp nhung bao bọc chút sĩ diện mỏng manh của một ông chồng hay không. Đàn ông có bối rối không khi vợ bạn bỗng tâm tình cởi mở quá mức với mình về cả chuyện vợ chồng? Điều này có lẽ còn tùy vào người nhút nhát hay bạo dạn. Nhưng đàn bà chắc chắn hoảng hồn khi thấy thằng bạn đang trong vai “ông chồng chiều vợ” bỗng trợn mắt quát vỗ vào mặt vợ 1 câu gì đó rất “mày tao mi tớ”. Đàn bà nửa muốn khóc theo người vợ đang vùng vằng rơm rớm, nửa lại muốn nắm lấy tay để san sẻ cho thằng bạn đôi chút cảm thông.

Đàn ông không suy diễn nên có lẽ sẽ cười khà khà khi tự dưng có thêm 1 người thứ 3 lạ hoắc cùng thằng bạn đưa mình ra bến xe. Nhưng đàn bà sẽ thấy ngay đó là 1 cái đuôi được người vợ cầm remode điều khiển từ xa. Đàn bà cũng sẽ suy diễn xa xa hơn nữa rằng thằng bạn mình ắt cũng nhiều lần vin mận bẻ đào nên bà xã mới thiếu tín nhiệm đến vậy. Suy nghĩ đó làm đàn bà bớt xúc động khi xe lăn bánh bỏ lại thằng bạn đứng lẻ loi nhìn theo . Hình như bạn đang bị đẩy lùi khỏi mình mãi mãi. Và mình thấy thương cho những đàn bà….

Thứ Bảy, 3 tháng 6, 2017

Mưa

Lắng nghe trong rả rích mưa
Tiếng nặng nhẹ rót nhặt thưa xuống đời
Mai ra tạnh ráo đất trời
Còn lá úa cố ôm hoài dấu mưa... 


Thứ Sáu, 26 tháng 5, 2017

Mẹ kể con nghe (6)

         Đội TTLĐ là lực lượng tuyên truyền xung kích của ngành VHTT nên về kỷ luật, tác phong làm việc, sinh hoạt đều có chuẩn mực, có tổ chức chặt chẽ. Giao thông chủ yếu của vùng này là đường thủy, phương tiện giao thông tiện lợi và phổ biến là các loại ghe, xuồng, vỏ lãi… Đội TTLĐ thường kết hợp đi công tác chung một ghe với Đội Chiếu bóng lưu động, suốt tháng lênh đênh từ xã này qua xã khác. Mọi máy móc, trang thiết bị của cả hai đội đều xếp vào trong mui ghe, thừa được một khoảng trống nho nhỏ đủ cho 3 cô đội viên nằm co hoặc ngồi bó gối. Sông ở vùng Hỏa Tuyến, Vĩnh Lập rộng mênh mông, nước chảy mạnh như Lưu Sa Hà , đôi bờ xa vời vợi chỉ thấy những bụi dừa nước, gáo, bần… câm nín thờ ơ. Nhà dân lùi mãi vào phía trong khiến người đi trên sông có cảm giác như đang đi vào chốn không người. Nằm co ro trong khoang, Tâm nhìn mãi cái ô cửa bé xíu vừa đủ chui lọt 1 người mà ước tính xem phải chui ra cách nào nhanh nhất nếu có gì xãy ra. May thay, mấy anh em luôn cập bến an toàn sau 3-4 tiếng di chuyển.

               “Còng nằm kẹt lá còng co
           Gió lay còng thụt gió lò còng lên”- Lý lu là

       Bà con địa phương đón tiếp Đội rất nồng hậu, chia sẻ tất cả những gì tốt nhất, quí nhất mà họ có. Nhưng phương tiện sinh hoạt gia đình ở vùng sông nước sâu xa thì chẳng có gì nhiều. Bà con sống theo kiểu tự sản tự tiêu, có gì dùng nấy, đến nhu yếu phẩm cũng lâu lâu ra chợ một lần và chỉ mua xà phòng, muối, bột ngọt, dầu lửa … Lúa gạo tự trồng, đường mía luôn trữ hàng thùng trong nhà, gà vịt chăn thả sẵn chờ có khách là tóm vào nấu cháo, cá cứ đánh bắt rồi làm khô, làm mắm; rau ngoài vườn, ngoài ruộng ê hề đủ loại … Chính ở nơi đây Tâm được thưởng thức những món ăn đơn giản đến kỳ lạ mà sau này nghe gọi là ẩm thực miệt đồng: nào là cá lóc nướng trui, chuột nướng chao, ốc nướng tiêu… là những món mà nguyên liệu có sẵn trên đồng, nướng bằng rơm, củi cây tạp và ăn kèm với rau hái trên đồng. Trong đội chiếu phim có anh N là tay nhắp cá lóc rất giỏi, đi đến đâu anh cũng tranh thủ giờ rảnh lội vòng nghiêng ngó dọc kinh mương xung quanh tìm dấu lòng ròng (tên gọi cá lóc con). Lòng ròng ở đâu là cá lóc mẹ theo đó, anh N buộc 1 con vịt con trên lưỡi câu rồi rê qua bầy lòng ròng, cá lóc mẹ vì sợ vịt ăn cá con nên lao tới táp vịt, vậy là dính câu. Tội nghiệp bầy lòng ròng mồ côi chẳng bao lâu cũng nạp mạng cho các loài khác dưới nước, vì “cá lớn nuốt cá bé” mà. Hơn nữa, chính cá lòng ròng cũng thường bị con người tìm vớt quyết liệt vì nó rất ngon. Cá lòng ròng vớt về ngâm vào nước có thả vào vài trái ớt hiểm bẻ nhỏ để cá nhả hết chất dơ trong ruột, chà rửa nhẹ tay với chút muối rồi cho vào cái ơ (còn gọi là cái trả hay mẻ kho loại nhỏ) kho khô sả ớt thì ăn cơm đến  “lủng nồi trôi rế” mới thôi. Nhưng cách đánh bắt như vậy đã làm cá lóc đến nay gần như tuyệt chủng, bây giờ ra chợ các bà các chị chỉ mua được cá lóc nuôi mà thôi.

                “Đập lưng con cá nướng trui
Mừng tân gia, đãi tân bạn, đãi người phương xa.”- Lý con cá

        Đội của Tâm đi đến đâu là đem lại không khí náo nhiệt, vui tươi đến đó. Ngày ấy, các xã vùng nông thôn (cả sâu lẫn cạn) đều chưa có điện, máy phát điện của Đội chỉ bé tí ti mà lại ho lao hen suyễn mãn tính. Đội TTLĐ biểu diễn văn nghệ tuyên truyền dưới ánh sáng huyền bí của một bóng đèn tròn trứng vịt và âm thanh thì lúc hú hét rùng rợn, lúc tàn hơi kiệt sức vì quá tải và không đủ điện, nhưng khán giả vẫn nhiệt tình vỗ tay đôm đốp cổ vũ cho cả người lẫn máy. Diễn xong, T chạy ngay đến “xí” phần thuyết minh phim. Các bộ phim dành phục vụ vùng sâu thường là phim truyện Việt Nam như “Cánh đồng hoang, “Mùa gió chướng, “Ván bài lật ngửa”… nhưng thỉnh thoảng cũng có phim nước ngoài rất hay như “Em không thể nói lời từ biệt”, “Con hủi”, “Khi đàn sếu bay qua”,… các bản thuyết minh đã chuyền tay qua nhiều đội, sử dụng nhiều lần nên rách bươm, mất vài tờ là chuyện thường. Tâm rất nhiều lần vô tư đem “râu ông nọ cắm cằm bà kia”. Phim nhựa quấn thành từng bánh to, khi chiếu lắp vào dàn quay cứ chốc chốc lại đứt-nối từng đoạn nhưng khán giả vẫn hiểu và vui vẻ chấp nhận.

                    “Thò tay vô giỏ cá trê
             Anh ở em về một chút thì thôi”- Lý con cá trê


   Một chút thôi… một chút mà đã 2 năm Tâm lênh đênh trên sông nước huyện V. Tạm biệt những con người hiền hòa chất phác, những tấm lòng nồng hậu ẩn khuất sau mịt mù cây lá… Tâm về Nhà Văn hóa huyện P. Nơi ấy có chiếc thuyền Văn hóa – sân khấu nổi di động đầu tiên trên toàn quốc và một gã pianist cao nghều đã được số phận hẹn trước đang chờ Tâm ở đó….

Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017

Mẹ kể con nghe (5)

       “Kể từ đầu đội vai mang
        Xuống khe bắt ốc, lên ngàn hái rau”- Lý Bắt ốc

      Một ngày như mọi ngày của năm 1984, anh K - Trưởng ban VHTT xã H đến nhà tìm gặp Tâm. Đang nhọ nhem đánh vật với nồi cám heo sau vườn chuối, nghe các em gọi vào mà Tâm cứ tưởng chúng đùa, vì khách đến nhà thường là để tìm ba má hay chị lớn.Nhưng Anh K rất nghiêm túc đề nghị Tâm tham gia đội văn nghệ kiêm công việc trực đài Truyền thanh xã. Lạ chưa, cho tới lúc ấy Tâm vẫn chưa bao giờ hé lộ một chút tài năng nghệ thuật của mình mà. Thì ra vì chị lớn là giọng ca đang lên của ngành Giáo dục huyện nên Tâm cũng được thơm lây. Anh K có biết đâu Tâm và chị không hề giống nhau về cả ngoại hình lẫn chất giọng. Chị lớn có giọng hát dân ca ngọt lịm còn Tâm thì cứ Cuộc đời vẫn đẹp sao” hay “Ngọn lửa cao nguyên” là gào khỏe nhất. Nhưng anh K quả quyết rằng Tâm chính là một “nhân tài còn nằm trong lá ủ” và đã đến lúc Tâm rũ sạch lá lú để đứng lên vụt sáng. Nghe mà thích mê, sướng tê! Vậy thì rũ lá nè, đứng lên nè, và …. bật loa truyền thanh mỗi sáng, trưa, chiều mà gióng giả đọc “Đây là tiếng nói của đài Truyền thanh xã H! Mời bà con và các bạn theo dõi chúng tôi chuyển tiếp đài huyện”- Hết! Nhiệm vụ thật đơn giản, đều đặn như một cái đồng hồ nói.

              “Ngồi đồn thủ cái trống treo
       Miệng kêu ghe ghé tái hồi trống quân”- Lý Bản Đờn


 Nhưng đến Hội diễn VN quần chúng huyện thì T thật sự thích thú trước một thế giới mới, thế giới sân khấu rộn rã âm thanh và rực rỡ ánh đèn màu (tuy rằng sân khấu văn nghệ quần chúng thì âm thanh không được rộn rã lắm và ánh đèn cũng hơi hơi rực rỡ thôi, nhưng với một con nhỏ vừa rời vườn chuối như T thì mọi thứ đều tuyệt vời!) Đứng đằng sau “cánh gà” chờ đến lượt diễn mà cứ ngáp liên hồi, nước mắt ứa ra nhòe nhoẹt (Sao quái vậy ta?). Một “tên” trông có vẻ là tân diễn viên liền lân la chia xẻ kinh nghiệm: “ Tâm lý căng thẳng phải không? Tui mà căng thì tui lại mắc tiểu. Không sao, cứ hít sâu vô rồi từ từ thở ra…” Đang hì hụi hít thở thì một “đàn chị” chợt phát hiện : “ Chèn ơi, sao giờ này còn chưa mần mặt?”. À, thì ra T chưa hóa trang mà thiệt tình cũng chẳng biết “hóa” ra gì, “trang” ra sao nữa. Thôi đành năn nỉ mà giao phó cái mặt mình cho đàn chị muốn “mần” gì thì “mần” vậy. Thế là Tâm hiên ngang bước lên sân khấu mà không ai biết rằng phía sau hai cái bánh cam được đàn chị trét vụng về trên gò má là nỗi sợ hãi xanh xao, bên dưới bộ đồ bà ba óng ả thướt tha là cái bản lĩnh sân khấu non nớt đang run lập cập. Nhưng cuối cùng Tâm cũng hoàn thành xuất sắc vai trò, đạt giải diễn viên xs huyện, rồi đạt giải tỉnh, lại liên tục đạt các huy chương Vàng, Bạc khu vực phía Nam và toàn quốc… Cứ thế, Tâm ngày càng dấn sâu vào sân khấu. Nhưng đó là chuyện của mấy năm sau, Tâm chỉ công tác ở Ban VHTT xã H một năm rồi chuyển về Đội Thông tin Lưu động huyện V... 

Thứ Sáu, 19 tháng 5, 2017

Mẹ kể con nghe (4)

             “Đứng xa nghe tiếng trống bang
              Tay chơn rũ riệt bàng hoàng muốn đi”
                               - Lý bập boòng boong
          Bà con ở đây mê cải lương kinh khủng. Đặt tên con, cháu cũng theo nghệ danh của các ngôi sao cải lương như Minh Vương, Chí Tâm, Chí Tài, Lệ Thủy, Mỹ Châu, vv… Những đêm có đoàn hát về là những đêm xóm làng rạo rực xôn xao, con kinh trước nhà không ngơi tiếng mái chèo khua nước, ghe xuồng va nhau lách cách, người gọi nhau í ới. Đám nam nữ thanh niên thích đi bộ hơn ngồi ghe mặc dù đường đất trơn trợt khó đi, lại nhiều cầu lắt lẻo nhưng những khó khăn đó hóa ra lại tạo cơ hội rất tự nhiên cho trai gái “ve” nhau. Thường đến nửa đêm mới vãn hát, lại một cơn lốc âm thanh và loang loáng ánh lửa từ những cây đuốc lá dừa. Sáng ra, bụi chuối trước nhà te tua xơ cờ bắp, chẳng tàu lá nào còn nguyên vẹn.

          Tâm không mê cải lương mà thích xem phim nên mỗi lần đội chiếu bóng lưu động về xã là Tâm ngấp nghểnh trông trời mau tối để đi xem. Mấy chị em đi cùng nhau rất vui, cứ miên man về hình ảnh của chàng Ruxlan dũng mãnh, nàng Lút-mi-la yêu kiều hay rưng rức cảm thương cho nàng tiên Cá bất hạnh… Có một chàng trai âm thầm đi sau mấy chị em cho đến tận nhà mới quay trở lại. Chị lớn và các em đều không để ý, chỉ có Tâm nhận thấy sự bảo vệ trong im lặng ấy. Tâm còn biết anh í là con nhà hàng thịt ở gần chợ Kinh Cùng, đẹp trai và hiền lành khác hẳn những thanh niên trong giới  hàng thịt. Trời! Sung sướng làm sao khi ta biết phía sau ta luôn có một đôi mắt đang ngắm nhìn ngưỡng mộ ta, một trái tim con trai đang xao xuyến vì ta . Ta đi chậm hơn, dáng ta đi bỗng uyển chuyển hơn, ta cười nói cũng … to hơn (úi, sao kỳ vậy ta?) và ta cứ muốn đường về nhà dài thêm, xa thêm ra. Cứ vậy mà Tâm lâng lâng suốt mấy tháng liền cho đến bẵng một thời gian dài đội chiếu bóng không về xã thì bóng anh cũng biệt tăm luôn (rất lâu sau này, Tâm mới biết anh í đã từng thổ lộ với người quen là rất thích chị lớn :P )


Thứ Năm, 18 tháng 5, 2017

Mẹ kể con nghe (3)

Xã cấp cho gia đình 2 công ruộng theo chủ trương “khoán 10”, Tâm 17 thành thôn nữ thứ thiệt. Nông dân ở đây dùng phảng để phát cỏ ruộng,cùng đi chung 1 cặp với phảng là cây cù nèo dùng để quơ cỏ đã phát xong sang một bên. Phảng là một loại nửa dao nửa kiếm hình chữ L có bề lưỡi bén trên sống lưng dài gần cả thước. Hình ảnh người lực điền vung phảng vun vút phát từng vạt cỏ rộng trên ruộng ngập nước làm ta liên tưởng đến lời ca “Ta về đây phá đồng hoang, gió mơn man câu hò từ đất mới…” trong “Khúc hát người đi khai hoang” thật đẹp và mang đậm khí chất của dân miền Tây.
                     Mùa màng mạ mọng cà đun gieo
                  Phảng kia phát chế cù nèo quơ quay - Lý Cái phảng

        Nhưng ba dùng phảng chưa quen còn lóng ngóng lắm chỉ đủ chém gục từng tụm nhỏ cỏ năn, cỏ lác.Tâm lếch thếch theo sau gom lại ôm chất lên bờ. Ruộng bao giờ cũng ngập nước đến nửa đùi, cỏ ngâm nước vừa rậm vừa thối. Chà, cái mùi mới thật khó quên làm sao! Rồi nhổ mạ, rồi cấy… Cấy lúa ở miền Tây phải có “nọc cấy” (là 1 nông cụ giống như cây súng gỗ, nay phải vào nhà bảo tàng văn hóa ở các tỉnh miền tây thì mới thấy nọc cấy) dùng chọc vào đất để nhét gốc mạ vào. Vậy là chọc – nhét, chọc-nhét… suốt ngày, đến đêm ngủ cũng mơ thấy đang chọc-nhét… Nông dân dỏm nên sạ cấy chẳng ra gì nhưng chuyện hát hò thì cứ lăn sả vào mà thích, mà nhớ, mà thuộc.  Và trong vùng có hẳn điệu lý cấy rất hay…

                     “Tay cầm nọc cấy ngẩn ngơ
                 Tay sang bó mạ đợi chờ chị em”- Lý Cấy


       Đúng là “17 bẻ gãy sừng trâu”. Nhà không có con trai, sức khỏe ba không tốt, chị lớn còn lo tập trung trồng người ở vùng sâu, Tâm và cô em 15 tuổi trở thành 2 nông dân sản xuất dở nhưng nhiệt tình. Nào lặn sình, làm cỏ mía, tưới mía, tát mương … suốt ngày lăn lóc với sình bùn và nước phèn dưới cái nắng phương Nam chói chang nhưng làn da con gái 17 vẫn mơn mởn trắng, thật chả bù bây giờ mỗi bước ra đường là bao bịt bít bồng như xác ướp Ai Cập mà cứ cháy nám thấy thương. Có phải vì nắng ngày xưa lành sạch hơn nắng bây giờ hay cái túi da người bây giờ kém chất lượng hơn ngày xưa? Cũng không biết nữa.