Trang

Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2017

Khúc tháng Sáu

Những ngày tháng Sáu chưa xa lắm
Có lối mưa về giọt tỉ tê
Có bàn tay ướt mềm hơn lá
Có môi nồng ấm vị đam mê
Có tiếng cười tan vỡ đêm khuya
Có mắt chưa vương màu chia lìa
Có tóc rối bời niềm hạnh phúc
Có tim run nhịp thở hẹn thề…
………………………………….
Tháng sáu bây giờ mưa đã ngâu
Nghẹn lòng sông ngập xác mây trôi
Cầu Ô chới với dăm nhịp gãy
Hiu hắt gió ngâm một khúc sầu
“Mưa rơi!... Mưa rơi a!….
Ta chìm đáy thiên hà
Sâm thương đầm đìa mắt
Vô thanh réo gọi nhau…”

Không gian đứng co ro
Nhìn tháng sáu đi qua
Dưới mưa lê thê bước…
Ta trượt ngã trên dấu rêu thềm ướt
Mòn tay vẫy bóng tháng sáu xưa
Chợt thấy giọt nào rơi rớt lại
Đã cùng mưa tháng sáu trôi đi…


14/07/2008

Thứ Ba, 20 tháng 6, 2017

Xế chiều

Xế chiều là thời điểm mỏi mệt trong ngày mà chưa đến lúc được nghỉ. Ánh nắng buổi xế chiều tuy yếu ớt mà lại mang theo cái hậm hực nung nấu của cả ngày. 
Xế chiều một đời người cũng vậy. Ta mỏi mệt dù chẳng làm gì nặng nhọc. Ta lừ đừ mà chẳng biết bệnh gì. Ta gượng mỉm cười khi bọn trẻ vui nổ trời. Ta lặng lẽ thấm buồn khi xung quanh đã ngưng tơi bời than khóc.
Bạn bè tuổi xế chiều gặp nhau chia sẻ các bài thuốc nam kỳ diệu, các bài tập khí công thần thánh. Nhìn bạn mà thấy xế chiều của chính ta.
Tình yêu tuổi xế chiều dù không lãng mạn cũng hồi hộp cảm nhận tiếng trái tim của một nửa yêu thương, lấy sự tồn tại của nhau làm niềm hạnh phúc.
Người tuổi xế chiều âu lo lắng nghe máu mình chảy từng mạch chậm rãi, tim mình đập từng nhịp ngập ngừng, đầu nặng trĩu vì đâu chẳng rõ, xương cốt mong manh dễ vỡ tựa pha lê.
Phụ nữ xế chiều buồn thỉu soi trong gương một hình hài tàn úa, nhìn nhiều thứ đang nâng niu bỗng vuột khỏi tầm tay.
Đàn ông xế chiều giật mình thấy quỹ thời gian đã dần cạn kiệt mà bao trăn trở dự tính còn dở dang.
Xế chiều mệt nhọc cố phô trương sức mạnh
Xế chiều xẹp lép gắng tự bơm căng mình
Thấy thương quá những xế chiều đìu hiu…




Thứ Năm, 15 tháng 6, 2017

Đêm tỉnh lẻ

(bài cũ)

Đêm tỉnh lẻ thấy mình lẻ loi ghê gớm. Mới khoảng 9 h tối là đường phố đã vắng tanh vắng ngắt. Một mụ nhà quê ra tỉnh như tôi mà cũng thấy chán. Yên tĩnh đến đáng ngờ! Khó ngủ một cách khó hiểu. Có lẽ vì thiếu tiếng côn trùng tỉ tê, có lẽ vì thiếu tiếng lá cành sột soạt, thiếu tiếng khế rụng sau hè, bàng rơi lộp độp mái tôn…. A, tôi phát hiện chỗ ngủ tuyệt vời nhất chính là trong cái phòng họp ngày hôm nay. Hơi lạnh hiu hiu, giọng người đều đều và 2 mí mắt mình cứ níu vào nhau. Cả bịch kẹo cà phê lần lượt nhảy tót vào hố sâu tội lỗi mà chỉ giữ được cho tôi chút sáng suốt nhỏ nhoi đủ để vỗ tay đúng lúc hết bài phát biểu. Tôi tâm huyết hứa hẹn với mắt mình rằng kết thúc cuộc họp thì sẽ chạy ngay về phòng với tốc độ đỉnh nhất để ngủ. Vậy mà khi yên vị đúng trong phòng ngủ thì lại cứ trơ mắt đếm thằn lằn. Mà có lẽ tại nhiều thằn lằn quá nên chả ngủ được đấy, vách tường cũng bẩn thỉu chi chít những câu chữ nguệch ngoạc vớ vẩn đủ loại tỏ tình tây ta lộn xộn. Tỉnh lẻ không có du khách vãng lai nên những sản phẩm phi văn hóa kiểu này 100% nguyên chất của dân bản địa. Nói như dân Hai Lúa mình thì “Còn ai trồng khoai đất này?”. Không ngủ được, tôi xem tất cả “khoai” trong phòng. Toàn những lời yêu đương và mô tả hành động yêu đương từ ví von hoa mỹ đến tả thực trắng trợn. Gần sát cửa buồng tắm, tôi bắt gặp một “củ khoai” lạ: “ Con ghét mẹ rất nhiều!!- Mi”. Con ghét mẹ rất nhiều – câu nói giận hờn non nớt với hai dấu chấm than như 2 dòng nước mắt và cái tên Mi nghe rất cưng yêu bé bỏng. Câu biểu lộ tình cảm của một đứa bé  có thể chẳng mấy đáng quan tâm dưới một mái nhà bình thường lại trở nên lạc lõng tội nghiệp làm sao trên vách tường một khách sạn tỉnh lẻ. Vị trí câu được viết ngay sát cửa buồng tắm nên người viết chỉ có thể đứng , và nếu khi đứng viết  người ta thường đưa tay lên ngang mặt để viết thì chiều cao của Mi tương ứng với một đứa trẻ từ 10 đến 12 tuổi. Tôi băn khoăn với câu hỏi: một đứa bé 12 tuổi làm gì trong một khách sạn tỉnh lẻ để rồi trút nỗi niềm lên dòng chữ xiêu vẹo đó?. Ở vùng này, trẻ con nông thôn chỉ nghỉ lại khách sạn trong trường hợp được thầy cô đưa lên tỉnh đi thi cử gì đó do ngành GD tổ chức. Vào những dịp như vậy, bọn trẻ háo hức quên ăn quên ngủ và quên luôn …cha mẹ. Tôi sực nhớ con bé nhà hàng xóm cũng tên Mi học giỏi hát hay nên cũng thường được trường chọn đi thi này thi kia ở tỉnh. Cha con bé là đồng nghiệp cũ của tôi, anh ta ca vọng cổ rất hay nhưng chuyện rượu chè trai gái lại còn hay hơn. Mẹ con bé là người vợ thứ 4 không cưới hỏi, nghề nghiệp cũng không rõ ràng lắm, thỉnh thoảng chị ta lại biến mất một thời gian để trốn nợ. Tôi đã nhiều lần thấy con bé một mình ngồi khóc sau hè. Nhưng con bé Mi hàng xóm đã 18 tuổi và chân dài cỡ như …tôi. Vậy là có một con bé Mi khác ở đâu đó 12 tuổi hát hay học giỏi cũng được đi thi tỉnh cùng chúng bạn mà trong lòng không vui mừng háo hức và không quên được nỗi ấm ức do người mẹ của mình gây ra nên đã để lại hai dấu chấm than cho tôi đêm nay trằn trọc với câu hỏi “ Mẹ đã từng tạo ra dấu chấm than nào cho con chưa?”.



Thứ Ba, 13 tháng 6, 2017

Tôi & Nó

Đăng ngày: 20:20 08-02-2009

       Nó đó! Thủ phạm làm tôi đau đớn mấy ngày nay trong bệnh viện, đau đớn vì một cuộc ly khai đẫm máu.
      Nó đã sống chung cùng tôi gần  chục năm trời, không sưng xỉa làm mình làm mẩy ngay cả khi tôi khó chịu chọc ngoáy lung tung, nhẫn nại tiếp nhận và giải quyết tất tật những thứ “hầm bà lằn” mà tôi tùy hứng nhồi nhét vào. Một đồng sự như vậy thì còn gì đáng mơ ước hơn? Tưởng rằng tôi với nó sẽ sống cùng nhau đến đầu bạc răng long…
      Nhưng hỡi ôi, nó là một kẻ ngang tàng giữa bầy đàn. Nó lệch khỏi quĩ đạo đến 900 ! Thiên hạ đồng loạt lên án nó. Những chuyên gia có kinh nghiệm dày cộm  và trình độ cao ngất đã phân tích cặn kẽ về những nguy cơ mà tôi sẽ gặp phải khi chứa chấp một “tên” cá biệt như nó. Tôi sắp bị liên lụy vì nó. Và tôi đầy yếu đuối, tầm thường, sợ hãi…Tôi đã quyết định dứt bỏ nó để bảo vệ bản thân mình.
      Cuộc xử quyết diễn ra thật nặng nề, ghê sợ. Chỉ có tôi là người thân quen duy nhất đưa tiễn nó trong giờ phút sau cùng. Tôi ngây dại bước đi giữa những bóng người bịt mặt, đi qua căn phòng đầy những dụng cụ tra tấn lạnh tanh. Tôi mơ hồ thấy mình nằm sõng sượt, phủ kín drap trắng toát, khắp tay chân kiềm kẹp bùng nhùng dây nhợ, miệng há to mà không kêu được tiếng nào… Hình như đây là cuộc hành quyết chính tôi!
       Bây giờ nó nằm đó, trơ trụi, xấu xí, không còn chút liên hệ nào với sự sống. Ai bảo mi dám nhảy ra khỏi hàng ngũ đã sắp xếp? Ai bảo mi thích tách rời tập thể? Kẻ chơi trội kia ơi! Thôi hãy an nghỉ dưới gốc cây khế sau nhà, nơi mỗi trưa hè ta cùng mi  ngồi nhấm nháp những quả khế ngọt lịm, lắng nghe lão gà trống bên sông lẩm cẩm khoe giọng gáy khản đặc. Yên nghỉ đi nhé, biết đâu  ngàn năm sau sẽ có một cô nàng da đen tóc quắn cầm trên tay chút hóa thạch dị kỳ mà ngẩn ngơ rung động về một mối dây tiền kiếp xa xôi?...


Vĩnh biệt cái răng hàm số 38 của tôi!...

Thứ Tư, 7 tháng 6, 2017

Chuyện đàn bà

Hôm trước đọc ở đâu đó rằng “Đàn bà hay suy diễn vì vậy luôn làm cho mọi chuyện trầm trọng hơn lên, không thành có, nhỏ thành to…”, tự nhiên thấy thấm thía, thấy mình đúng là …đàn bà. Vấn đề này từ trước đến nay khi so sánh với 1 vài đàn ông thì mình vẫn đang nghi ngờ mình lắm, nay thì quán triệt rồi. Nếu không phải là đàn bà thì mình sẽ không đề nghị thằng bạn chở về nhà để ra mắt bà xã bạn. Trong khi đàn ông sẽ nhất trí 2 thằng ghé quán làm vài ve cho cuộc gặp gỡ sau 30 năm xa cách rồi khật khưỡng ai về nhà nấy. Đàn ông sẽ không áy náy khi bạn cứ hân hoan cười nói với mình mặc kệ vợ mang bộ mặt nặng tựa đá đeo diễu hành xung quanh. Đàn ông cũng không cần biết những lời ngọt ngào dễ sợ của thằng bạn với vợ có phải là lớp nhung bao bọc chút sĩ diện mỏng manh của một ông chồng hay không. Đàn ông có bối rối không khi vợ bạn bỗng tâm tình cởi mở quá mức với mình về cả chuyện vợ chồng? Điều này có lẽ còn tùy vào người nhút nhát hay bạo dạn. Nhưng đàn bà chắc chắn hoảng hồn khi thấy thằng bạn đang trong vai “ông chồng chiều vợ” bỗng trợn mắt quát vỗ vào mặt vợ 1 câu gì đó rất “mày tao mi tớ”. Đàn bà nửa muốn khóc theo người vợ đang vùng vằng rơm rớm, nửa lại muốn nắm lấy tay để san sẻ cho thằng bạn đôi chút cảm thông.

Đàn ông không suy diễn nên có lẽ sẽ cười khà khà khi tự dưng có thêm 1 người thứ 3 lạ hoắc cùng thằng bạn đưa mình ra bến xe. Nhưng đàn bà sẽ thấy ngay đó là 1 cái đuôi được người vợ cầm remode điều khiển từ xa. Đàn bà cũng sẽ suy diễn xa xa hơn nữa rằng thằng bạn mình ắt cũng nhiều lần vin mận bẻ đào nên bà xã mới thiếu tín nhiệm đến vậy. Suy nghĩ đó làm đàn bà bớt xúc động khi xe lăn bánh bỏ lại thằng bạn đứng lẻ loi nhìn theo . Hình như bạn đang bị đẩy lùi khỏi mình mãi mãi. Và mình thấy thương cho những đàn bà….

Thứ Bảy, 3 tháng 6, 2017

Mưa

Lắng nghe trong rả rích mưa
Tiếng nặng nhẹ rót nhặt thưa xuống đời
Mai ra tạnh ráo đất trời
Còn lá úa cố ôm hoài dấu mưa...