Trang

Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

Gửi các ông chồng chê cơm vợ nấu.

Trước hết cần phải nói là cơm trong bài viết này chính là cơm có kèm thức ăn hàng ngày của mỗi gia đình và không liên quan hay bóng gió xa xôi gì với cái sự ví von cơm-phở thường tình của các ông. Sau nữa, bài viết cũng không phải là cách "mắng mèo quèo chó" để xả ấm ức đối với chồng nhà mà chỉ tập trung nói chồng... thiên hạ. Điều này rất công bằng dựa trên cơ sở thực tế là chồng tui khoái món ăn tui nấu, ông xã còn hào hiệp chia sẻ niềm đam mê đó bằng cách lôi kéo bạn bè về nhà cùng thưởng thức, điều này cũng không mấy dễ chịu đối với tui vì thiệt tình thì tui thấy tài nấu nướng của bản thân cũng không đáng tự hào. Nhưng vì thể diện của chồng mà tui đành gồng mình đảm trách. Vậy cớ gì tui lại gây thù chuốc oán với chồng thiên hạ trong cái vụ cơm nước hàng ngày của nhà người ta? Không, tui không phải là 1 mụ lê la buôn chuyện, tui chỉ đôi khi hơi bị xao lãng chuyện nhà mình mà để lọt vào tai những chuyện nhà người. Chỉ tại cái vách ngăn nhà công vụ mỏng quá, tại 2 ông chồng của 2 bên hàng xóm cứ thường xuyên đồng ca 1 điệp khúc cơm canh, tại ông bên trái thì đánh chửi vợ mỗi ngày vì không nấu cơm đúng giờ, tại ông bên phải rên rỉ suốt ngày về nỗi bất hạnh lớn lao là vì sao vợ người nấu ngon hơn vợ ta.Vậy nên tui mang một ám ảnh khôn nguôi về chuyện cơm canh của các ông chồng. Dấu hỏi to đùng thứ nhất: Tại sao các ông lại biến chuyện ăn uống  hàng ngày thành gánh nặng cũng hàng ngày cho người bạn đời yêu quí của mình?. Dấu hỏi thứ hai: Ai qui định rằng vợ thì phải nấu cơm và vợ thì phải nấu ngon?. Trăn trở lâu dài, tui tìm ra 1 giải pháp tối ưu cho 2 ông hàng xóm: Muốn ăn ngon và đúng giờ muốn ăn thì bỏ quách vợ mà kết hôn với đầu bếp giỏi. Nhưng nghĩ lại có vẻ cũng chưa ổn lắm.. Đầu bếp giỏi chưa chắc còn hơi sức và rỗi rãi thì giờ để hầu cơm canh đúng giờ cho các ông hàng ngày. Tốt hơn hết là cưới 1 nhà hàng. Đúng, đúng, nên tìm cưới 1 nhà hàng hợp khẩu vị và có tổ chức phục vụ tốt!...




Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

Mùa nước nổi


I.
Con nước trườn lên
Khao khát liếm vùng cỏ non lú nhú
Đôi bờ xoãi rộng ra
Chới với những chuyến đò
Chới với nhớ mong
Con thòi lòi ghé hiên nhà nghiêng ngó
Giề lục bình lơi lả bíu nhau trôi
Cơn mây mưa cứ rượt đuổi theo nhau
Xối chưa sạch dấu bùn lầy chìm khuất
Trời kéo màn giấu mặt
Đất bải hoải nhũn ra
Nước chồm lên lùng sục khắp thịt da...
II.
Mùa nước nổi!
Lênh láng xóm nhà, lênh láng đời quê
Những con cá rô chiên giòn ôm nhau xoắn xuýt
Sẻ chia muối mặn gừng cay
Chờ tay người, so đũa nở trắng cây
Điên điển rụng giọt nắng vàng le lói
Và chiếc lá nhỏ nhoi trôi nổi
Em chống xuồng nhổ bông súng trên đồng
Tiếng thở dài buông giữa thinh không
Ai chết đó, xác thân vùi trong nước...
Mưa! Lại mưa như trút!..
Nước đầy rồi mà trời cứ đong thêm.
Trôi giạt
Lênh đênh
Những mảnh đời chìm trong nước nổi
Bắt ốc, hái rau, hàng rong, quà vặt...
Nào kiếp thương hồ
Nào người hạ bạc
Níu nhau trôi mãi về đâu?...

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

Chợ


Người rao bán tim gan toan chèo kéo
Kẻ cân đong khôn dại tính lỗ lời
Chị chanh chua léo nhéo mãi khàn hơi
Anh bòng bưởi lân la đà quen thói
Mặn mà ấy có khi phường mặt muối
Tanh hôi kia đâu riêng thứ cá ươn?
Kìa!... hàng hoa héo cánh vẫn còn hương
Gớm!... mắm tôm kín hơi mà cứ khắm
Cô nho nhỏ chào mời đùi cổ cánh...
Chú sồn sồn trả giá ức, phao câu ...
Đào, mận, lê mơn mởn ở đâu
Mận, cóc, ổi lăn tăn theo đó
Quýt, dù đỏ mấy thì vẫn quýt
Cam, dẫu sành chi mấy cũng cam
Người chen người, mua bán bán mua
Hàng đè hàng, bớt thêm thêm bớt
Ông ăn chả, chả cần bánh ướt
Bà xơi nem, nem thiếu vông non
Phở rồi cơm, cơm phở đều ngon
Heo hay bò, bò heo cũng vậy
Cái của ngọt phải che phải đậy
Thứ đồ chua càng mới càng giòn
Tranh nhau mua, tranh bán, tranh hơn
Chẳng chịu kém, chịu nhường, chịu thiệt
Cây cải tốt, rau răm cũng tốt
Ngò gai thơm, húng quế cũng thơm
Tay xách nách mang còn muốn lơm xơm
Cạn túi đuối chân chưa thôi chộn rộn
Tíu tít âm Bắc, Nam, Trung bộ
Giọng cay, chua, chát chúa, trong veo
Khổ qua đèo khèo đổ khổ qua đeo
Bầu nậm nhỏ nỏ nhầm nằm nhớ bậu
Ứa nước mắt bởi gừng cay xộc
Rát bờ môi khi muối mặn chằn
Vạch giỏ xem cho tận hết mặt hàng
Hỷ nộ ái ố bi hoan lạc
Ra khỏi chợ, ô hay, đầu đã bạc….


August - 2008

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

Đoản ca cóc nhái


Dân Nam bộ phần lớn bộc tuệch thật thà nghĩ gì nói nấy, dân ca Nam bộ cũng là thấy gì ca nấy. Nói vậy chợt có người vọt miệng sửa cho liền: Ê mậy, thiệt thà thì phải nghĩ gì nói gì mới đúng chớ?. Ừa, thì người ta sao tui vậy , í mà tui cũng sao luôn mà. Thôi kệ cái vụ gì gì nấy nấy sao sao vậy vậy. Nói tới dân ca Nam bộ, tui hăng hái nhảy vô hằng hà sa số những điệu lý mà bươi, mà ngâm rồi cứu. Hổng biết đầu tiên ai đặt tên cho thể loại này là “Lý” mà những bài ca truyền miệng từ các xó xỉnh xa xôi trên đất phương Nam dù cũ mèm đến nỗi câu từ xiêu lạc mỗi người nhớ 1 chút, hay nguyên xi mới rợi chỉ có 1 hậu duệ được truyền nguyên bản hát lên, tất thảy đều được thống nhất gắn một chữ “Lý” đằng trước tựa đề. Mà tựa đề thì đúng là “có sao nói vậy” (lại sao sao vậy vậy rồi đây). Thì nè: Lý cây bông thì rằng “Bông xanh bông trắng rồi lại vàng bông…”, Lý chim xanh cất cánh “Chim xanh bay vút chân mây…”, Lý cái phảng thì vung văng với“Anh này vác phảng đi đâu…”, Lý bánh canh lềnh bềnh những “Bánh canh con vắn con dài…”, Lý con cua thò thụt “Con cua quầy nó ở trong hang…”…..
Bất chợt, dưới chân tui có cái chạm nhẹ lành lạnh nhơn nhớt. À, con nhái! Trong mắt tui, con nhái luôn là hình mẫu của một vật thảm hại, bèo nhèo. Để coi nó muốn nói gì với tui đây?
Lý con nháiCon nhái nó ở dưới thềm
Nó kêu tềnh huênh
Nó kêu toàng hoang
Nó kêu lốc cốc
Phải anh nói cho phải
Anh nói nàng đùa
Đặt tay vào dạ,anh khuấy chi nhọc, anh khuấy chi cực?
Anh ngồi chi đó? Anh mó chi đây?
Anh vỗ cái “chách”, anh quánh cái “bép”
Tay bắt lại đưa tay ra.”

Sao khó hiểu vậy cà? Hay là tui tối dạ hơn người xưa nên không hiểu được lời con nhái? Nhưng con nhái vẫn ngồi đó giương đôi mắt lồi ướt rượt nhìn tui như muốn khóc. Ờ thì  thiên hạ có vẻ không tôn trọng mày cho mấy (tao cũng vậy) nhưng một con nhái thì cần gì ai tôn trọng mà phải rầu rĩ như vậy chớ? Rồi tui cũng đập vỡ được một cái lẽ về nỗi buồn của con nhái. Bí mật về nàng nhái u sầu nằm ở chỗ …con cóc. Khác với truyền thống “có gì nói nấy” của các bài lý, Lý con cóc không hề nói về con cóc. Trong bài Lý con cóc , nhân vật chính “ngỏm” ngay từ đầu. Nó là như vầy:
“Cóc chết, nàng Nhái mồ côi bấy lâu
Chàng Hiu nó bèn đi hỏi, Nhái lắc đầu, nàng lại chẳng ưng.
Con Ếch ngồi ở sau lưng
Nó kêu(là kêu) cái “ẹo” biểu “Ưng cho rồi! Bậu chờ ai? Có ai chờ bậu? Bậu làm sao lấy chồng chẳng ham?”
Cóc chết, nàng Nhái ngồi than để tang
Chàng Hiu nó bèn an ủi, Nhái ngỡ ngàng lòng dạ xốn xang
Con Ếch ngồi ở trong hang
Nó kêu cái “quệt!” biểu “Ưng nó đi cho rồi!”
Tịch tình tang ớ tang tình tịch ớ tịch tình tang ớ tình tính tang”

Chỉ đọc thôi thì lời ca đã làm cho con Nhái rưng rưng , tui cũng cảm thấy bối rối vì đã cà kê một chuyện tế nhị như vậy. Nhưng hình như chủ đề này rất “hot” và đã “hot” như vậy từ khi Thượng đế tạo ra đàn ông và đàn bà. Và cũng hình như là tui rất tò mò nên đã ngồi nghe nhiều nhóm ca khúc bụi chuối , bờ sậy trình bày  bài Lý con cóc theo phong cách của mình ….

Lý Con cóc – nhóm ca khúc Bụi Chuối chuẩn bị biểu diễn.

Nhóm ca khúc Bụi Chuối là một nhóm có phong cách rất …bụi, trang phục “Nhất y, nhất quỡn”, không cần diêm dúa che đậy. Biên chế nhóm khi tăng khi giảm tùy theo thời tiết mưa nắng và thời điểm biểu diễn là ngày hay đêm. Nhóm gồm những anh Chàng Hiu và các Chàng khác đẹp trai ngang cỡ Chàng Hiu. Mồ ma anh Cóc lúc còn sống cũng là 1 thành viên tích cực của nhóm. Vì vậy việc biểu diễn bài Lý Con Cóc được nhóm đầu tư hết sức kỹ lưỡng coi như là tiết mục tưởng nhớ đồng đội thân yêu. Tuy vậy việc phân bè cho các giọng ca là không cần thiết vì phần lớn các ca sĩ của nhóm đã có giọng bè bẩm sinh (nghĩa là những lúc không cần bè hoặc không cố ý tách bè nhưng vẫn hát thành nhiều bè rất sáng tạo và tự nhiên), tài năng này hình thành nhờ quá trình luyện giọng trong bụi chuối ven sông, mà vùng sông nước Nam bộ thì bè chuối thông dụng lắm. Nhóm cũng khẩn trương và liên tục triệu tập lực lượng tại quán cà phê Bụi Cỏ và rải rác những quán Bụi,Bờ khác để phân tích ý nghĩa và xử lý bài ca một cách nghiêm túc và chuyên nghiệp, đúng như một nhóm nhạc nghiêm túc và chuyên nghiệp. Ễnh Ương cho rằng cần phải mời nàng Nhái lên sân khấu cùng show vẻ đau buồn xanh xao cho tiết mục thêm gây ấn tượng. Chàng Hiu nhất trí ngay vì Chàng là một nghệ sĩ chân chính nên sự hiện diện rất nhái của nàng Nhái sẽ làm  cảm xúc nghệ thuật trong chàng thăng hoa như pháo hoa đêm giao thừa vậy. Chẫu Chàng không nói gì, chỉ gật gù tâm đắc lời …bài ca. Chèn ơi, cái câu “Bậu làm sao lấy chồng chẳng ham?” sao mà hay quá, đúng quá, rất hiện thực phê phán! Vậy chớ đàn bà góa chồng nào mà không muốn lấy chồng lần nữa? Đây hẳn là thông điệp của tác phẩm gởi đến khán giả rồi! Và Chẫu Chàng quyết định tăng âm lượng tối đa cho câu ca đó đồng thời hét nhảy lên quãng 5 để nhấn mạnh chủ đề….
          Và nàng Nhái vẫn ngồi đó giương đôi mắt lồi ướt rượt nhìn quanh

Lý Con Cóc – nhóm Bờ Sậy thì thầm

          Nhóm Bờ Sậy là nhóm ca khúc nữ nổi tiếng về chiêu “Miệng-Lưỡi” với 2 ca sĩ chính Thằn Lằn và Rắn Mối. Thử hỏi ca sĩ nào không phải dùng miệng lưỡi? Bởi vậy trong giới dùng miệng lưỡi mà nhóm qui tụ được cả “Miệng Lằn-Lưỡi Mối” thì coi như uy tín ngất trời mây. Nhóm đã có nhiều pha trình diễn rất sáng tạo gây sóng gió sông hồ bờ bụi tùm lum dù đài khí tượng thông báo không hề có bão. Chỉ có 2 nữ ca sĩ ốm nhom và không cần mang theo con vịt nào nhưng nhóm đi đến đâu là tích cực biểu diễn phục vụ đến đó. Không cần sân khấu, không cần cát-sê, không cần tập dượt, chỉ cần một tí xíu cảm hứng cộng 1 vài khán giả là nhóm hoạt động ngon lành. Kỹ thuật hát mà nhóm thường sử dụng rất hiệu quả là hát đế và bè đuổi. Thằn Lằn đặc biệt yêu thích cách thể hiện nhẹ nhàng tinh tế nên đề nghị lần này nhóm sẽ hát rất thì thầm, thậm chí có lúc Thằn Lằn im lặng mà chỉ chặc lưỡi tiếc thương thôi. Quả là độc đáo! Rắn Mối rất vui lòng làm người lĩnh xướng. Vậy là người xướng kẻ phụ họa đầy đủ, còn chờ gì mà không thử nghe xem?
Mối   : Cóc chết rồi! Anh Cóc đẹp trai, tài năng, hào hiệp đã không còn
Lằn   :  Ôi, ôi, ôi, ui chao ơi!
Mối   :  Sao con Nhái kia không khóc? Sao con Nhái kia vẫn xanh không héo?
Lằn   :  Vì sao? Tại vì sao? Cớ vì sao?
Mối   :  Anh Cóc chết vì ăn nhằm con muỗi bị Sida! Người vợ ngu si không biết chọn muỗi cho chồng.
Lằn   : Con Nhái kia, con Nhái ngu si!
Mối   : Bây giờ con Nhái vẫn xanh
            Bây giờ anh Cóc đã thành cố nhân
Lằn   : Chậc, chậc... Than ôi!...
Mối   : Con Nhái đang nhìn ai bằng đôi mắt long lanh?
Lằn    : Nhìn ai? Nhái đang nhìn ai?...
Mối   : Con Nhái nghĩ tới ai khi ngồi một mình?
Lằn   : Nghĩ tới ai? Nhái nghĩ tới ai?...
Mối   : Con Nhái muốn gì trong đêm đầy tiếng muỗi vo ve?
Lằn  : Muốn! Muốn... vo ve vo ve à há, vo ve….

(Nàng Nhái không có vé để xem được tiết mục này)


Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Khúc phố đêm



Người điên hát nghêu ngao trên đường phố…
Khi màn đêm rủ xuống
Son phấn lem nhem trôi
Gương mặt đời nhợt nhạt
Tiếng rao khàn đặc
Cuc sng mệt nhoài
“xc tc” gõ vào cơn đói sôi sùng sục
Nhng bàn tay lùng sục
Bầu sữa đời teo tóp tím bầm...

Người điên hát nghêu ngao trên đường phố…
Em tóc rũ rượi buồn
Anh má gầy xám khổ
Thương mắt quầng vực sâu
Yêu môi khô máu đỏ
Những vết thương hồn loang lổ kéo da non...

Người điên hát nghêu ngao trên đường phố
Màn đêm khép lại
Những giấc mơ đè nặng mắt người…


Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

Trên đường mưa rơi




Dạo này tôi ngang dọc giang hồ ghê quá. Mỗi ngày 2 lượt qua phà và cũng 2 lượt x 10 chiếc cầu đủ cỡ đủ kiểu của tuyến giao thông nông thôn miền tây. Dù tôi tự thấy mình cũng hay vu vơ lãng mạn lắm nhưng không lòng dạ nào để có thể ngâm nga rằng “Qua cầu ngả nón bên cầu. Cầu bao nhiêu nhịp dạ sầu bấy nhiêu” Đơn giản vì tôi đang đi honda với nón bảo hiểm sùm sụp trên đầu (ngứa đầu muốn điên cũng chẳng dám ngả nón ra mà gãi, làm sao mà ngả nón ra để sầu mộng với anh nào). Cảm xúc qua cầu của tôi chỉ đến mức liên tưởng đến chuyện qua cầu của dê trắng và dê đen. Sợ nhất là hôm đi dưới mưa. Còi xe tôi dễ bị tắt tiếng, cứ gặp nước mưa là em í xìn xịt hoặc tắc tị im hơi. Thế là tôi đành gánh vác luôn trọng trách hụ còi bằng cách dừng lại ở chân cầu rồi gào tướng lên “Xe qua cầu nghe…o!”. Nhưng đấy là kỷ niệm đau thương ngày trước của ngày trước. Hôm nay tôi quyết chẳng để chuyện đó lặp lại lần nữa. Trời vừa rỉ nước xuống là tôi tấp vào tìm chỗ lánh nạn ngay. Éo le sao lại đúng vào quãng đường toàn liếp mía rẫy khoai. Duy nhất lẻ loi 1 cái chòi lá lụp xụp ven đường. Kệ, trong thời điểm này thì chòi lá quí hơn khách sạn 5 sao. Ghé vào và chui vào thôi ta ơi! Chòi lá thấp tum hủm, tối mò mò, lạnh ngăn ngắt và vắng tẻo tèo teo. Nhưng người lịch sự trong tôi vẫn cứ tự động phát thanh  “ Có ai trong nhà không? Làm ơn cho tôi núp nhờ qua cơn mưa này nghen”. Cứ tưởng nói cho có nói vậy thôi chứ chủ nhà chắc đang còn đâu đó ngoài liếp mía. Nào ngờ góc nhà một giọng lào khào trả lời “Cô cứ ngồi đi, có ghế đó”. Nhìn kỹ vào chỗ vừa phát ra âm thanh, tôi thấy 1 đôi mắt sâu hoắm dưới một mớ bù xù xác xơ gần giống tóc. Thì ra đó là 1 bà lão Khơmer gầy gò và đen đến mức hòa lẫn trong bóng tối của căn nhà. Tôi sẽ sàng ngồi lên cái ghế duy nhất trong nhà, hết sức sẽ sàng vì cái ghế cũng không còn lại gì nhiều của một cái ghế. Nhưng rồi tôi cũng phải lê la quanh nhà vì mái nhà cũng chỉ là chút ít còn sót lại của một cái mái nhà mà thôi. Bà lão dường như rất yên tâm về khả năng tự xử của người khách năng động nên lại rụt sâu vào cái xó của mình và lim dim ngủ. Mưa đã nhỏ nhẹ hơn, chỉ rào rạt trên mái lá đều đều. Tôi nghĩ mình cũng sẽ ngủ nếu không phải lanh quanh tránh chỗ dột. Chợt có tiếng giãy đành đạch của một sinh vật tuyệt vọng nào đó ở phía cửa bếp. Người lịch sự trong tôi nhắc nhở rằng: “Không được nhòm vào bếp nhà người!” Nhưng tiếng giãy giụa cứ vang lên như lời kêu cứu âm thầm mà khẩn thiết. Và con mụ tò mò của tôi đã ghé mắt nhìn vào nơi xãy ra vụ án. Ôi trời! Nạn nhân bị xiên vào nhau thành một xâu dài nào: rắn, ếch, nhái, cóc…đang vật vã trên nền đất lầy nhầy bùn máu. Tấm liếp bị lôi đánh “soạt” , một cái đầu tóc lởm chởm sũng nước thò vào nhăn nhở cười chào “Cô đụt mưa hả cô?” Trên tay cậu nhỏ lăm lăm 1 cây chĩa nhọn hoắc xuyên ngang bụng 1 con rắn mối ngoắc ngoải. Mưa chỉ còn lưa thưa lất phất. Tôi đẩy xe ra đường và ngoảnh chào tạm biệt 2 bà cháu. Chỉ thấy loáng thoáng trong khung cửa một hàm răng trắng lóa và mớ tóc bạc xơ xác chênh chao.


Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

có làm thơ đâu...




Em có làm thơ đâu
Là nỗi nhớ ứa lệ
Là tình yêu thở hắt
Là khao khát vỡ tung
Con chữ tìm nhau, bám víu trong hoảng hốt
Khi điệp từ hồi hộp cà lăm
Lúc đỏng đảnh láy qua láy lại
Từ có tu chăng?
Ngữ điệu dỗi hờn…
Ý e dè ẩn trốn
Câu tật nguyền ngác ngơ
Em chẳng làm thơ…


                             

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

ngày


Ngày đầy nắng cháy bỏng giàn hoa giấy
Loang lổ sân từng đốm mắt không hồn
Người phơi ra những nhăn nhó trần truồng
Kẻ lẩn trốn vào mát lành vay mượn

Ngày vắng gió, lũ ve rền rỉ hát
Khúc hòa âm không điệu tính âm u
Cây im lìm buông thõng bóng sầu tư
Sông chết lặng, lục bình nghi ngút tím

Ngày mưa đến nhoi nhói xuyên tim lá
Luân vũ gửi giọt trăm năm vào lòng đá
Lướt thướt mái nhà, lướt thướt hàng cây
Đôi giọt lạc loài rớt xuống ngón tay…

Ngày như thế, ngày qua như thể
Ngày là ngày hồn nhiên mưa nắng
Ngày không phải là đêm đầy ánh sáng
Ngày lạnh lùng không quay lại hôm qua
Ngày vô tư chẳng hề biết ngày mai…


Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013

Nắng



Gió lưu lạc trách gì mưa lỗi hẹn
Nắng như ta hồn nhiên cháy một mình
Sông tuyệt vọng chìa bờ môi nứt nẻ
Cạn lòng rồi, giọt nước nhọc nhằn rơi
Muộn màng rồi, cỏ rũ riệt tàn hơi
Tan biến hết, những nồng nàn đắm đuối
Queo quắc hết những hẹn thề sông suối
Còn người điên hờ khóc gọi mưa về
Tóc rối bời mắt như dại như mê
Ngồi giữa nắng đào huyệt lùa chôn nắng


Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

khoảnh khắc lãng xẹt

Mỗi ngày vào ra cái resort tèo này mấy lượt mà chẳng thêm được cái rế rách  nào thì cũng ray rứt thẹn thò với bản thân lắm. Ngặt nỗi từ ngày được trèo lên sân khấu bự để rên rỉ thơ người dưới ánh trăng rằm hồi đầu năm con rắn, trong mịt mù vây bủa của lũ côn trùng yêu thơ, bỗng dưng chồi thơ nhà mình cùi cụt rồi úng luôn. Mình cũng đã tìm đủ cách kêu gọi moi móc nhưng vô hiệu. Vậy nên mình đành vùi thân vào thế giới phim kinh dị-ma để tìm quên. Nhưng rồi đến lúc ma-người lẫn lộn thì kinh dị cũng không còn kinh dị nữa, mình chợt nhận ra hiện tại còn nhiều kinh dị hơn phim. 
Đo khoảng cách của những bài viết gần đây, mình kết luận mình đang viết theo dạng "nguyệt ký". Cũng chẳng sao, đây chẳng phải là nơi thư giãn của riêng mình đó ư, cớ gì cứ phải gò mình theo định mức chỉ tiêu gì nữa? Có điều mình chắc rằng mình đã bỏ mất nhiều điều đáng nói và muốn nói, bởi tật hay quên. Đó chưa phải là sự thiệt thòi gì, có khi còn là ân sủng của tạo hóa dành cho mình. Quên, cũng là điều nhiều người muốn mà không được. Nhưng giá mà mình được chọn lựa quên gì và nhớ gì. Mình đã quên luôn  những điều cần nhớ. Và thỉnh thoảng lại dấm dứt nhớ những chuyện nên quên....
Nắng còn xát ớt vào tôi
Chiều nghiêng trút hết tro ngày vào đêm



Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

Với anh



Với anh trong ngày cuối của tháng Giêng, 
em ngồi giữa khói hương buồn vắng.
Không phải lần đầu tiên để em có thể sụt sùi 
Để em còn đau từ vết cắn của những sinh vật có tên chung "dư luận"
Khói hương lần thứ 6
Nước mắt em rơi vì vết cắn của chính mình
Cắn vào trái táo thiên đàng đã héo
Cắn vào giấc mơ...
Gặm mòn nỗi nhớ...


Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013

Đi qua một mùa


Chiều đã gọi
Tia nắng còn nấn ná  
Lá giật mình chới với tuột lìa cành
Gió kiếm tìm
Cơn gió nhỏ lanh quanh
Người khép cửa che cõi lòng giá lạnh

Đêm dài quá mà giấc mơ thì ngắn
Vầng trăng khuya đỏ mắt ngóng đường khuya
Giọt sương rơi
Hoan lạc phút đợi chờ
Ban mai đến
Buông mình
Tan vào đất

Con én lẻ liệng tìm bầy
Cuống quýt
Tiếng gọi xuân lay thức những nụ mầm
Cội cành xưa ngỡ khô héo âm thầm
Bỗng thai nghén lũ chồi con xanh mướt

Đêm nối ngày cho dài thêm vấn vít
Mùa nối mùa- Trái đất vẫn tròn quay
Đời nối đời- Nhân gian còn tồn tại
Ta nối mình bằng vĩnh cữu tình yêu.

                   Thu Tâm - 12/2007

Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

HỘI QUÁN CƯỜI.com: Chat cô đơn

HỘI QUÁN CƯỜI.com: Chat cô đơn: Anh từng chờ Chat những buổi đêm Đợi mặt cười Yahoo em bật sáng Exit rồi những tháng ngày lơ đãng Thả hồn mình vào Desktop cô đơn. ...
(Có hàng triệu nỗi cô đơn trên đời, nhưng cô đơn kiểu này làm tui thấy mình không cô đơn. Like mạnh bài này!)

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

ngày bình thường



Tranh Tào Linh

Ngày bình thường, ta thức dậy trong tiếng nhạc hiệu hùng hổ của Đài Phát thanh nhưng 2 mí mắt ta vẫn còn chưa muốn rời nhau nên xúi giục tai ta giả điếc mà ngủ thêm 1 chút nữa . Rồi đúng vào lúc tiếp chuyển Đài Tiếng nói VN thì bản chất anh hùng cách mạng trong ta bừng dậy, ta cương quyết từ giã chăn nệm êm ái để làm dũng sĩ diệt …muỗi . Nắm chặt cây vợt muỗi trong tay, ta tiến công vũ bão tả xung hữu đột nhằm làm trong sạch nội bộ nhà tắm. Hàng xóm giật mình vì tiếng liên thanh giòn tan từ vũ khí tối tân của ta nhưng cũng quen dần mà bảo nhau “Không có gì đâu, T có nhà rồi đấy” và …ngủ tiếp (có thể có người cáu kỉnh chửi thầm  nhưng chửi thầm thì cứ chửi thoải mái, ta vốn không quan tâm đến những vấn đề không được công khai nên cứ “tạch tạch tạch” như thường). 
10 phút mưa nhân tạo từ vòi sen cũng đủ làm cho một cái bông bụp rất bụp là ta tươi mới phơi phới. Mở cửa bước ra sân, ta đã thấy em Phong lan nhoẻn cười chào đón. Ồ, không chỉ 1 em mà đến 5 em xinh đẹp hé môi như sắp trình diễn tiết mục tốp ca nữ vậy. Vạt sân sau lún phún cỏ dại như một chàng đẹp trai quên cạo râu, kệ nhé, cứ lởm chởm thế để các em hoa đồng nội có chỗ chen vào mà mơn man đùa giỡn. Mặt sông phẳng lì không một gợn sóng, mấy cơn mưa cuối mùa đã xua đuổi vùi dập những khóm lục bình về đâu chẳng rõ, trơ vơ một chiếc xuồng giăng lưới lăng xăng chống chỏi ngược xuôi . Gã gà trống nhà bên bất ngờ nhảy xổ ra giương oai diễu võ “Cóc… có sợ gì đâ..u.!...”, mà nhìn gã đúng là chẳng có gì để sợ thật, lông cánh còn chưa mọc đủ  (lại còn ngủ đến tận gần trưa mới gáy sáng- đúng là gà …thị xã). Không biết lão gà trống tội nghiệp vẫn ngửa cổ gọi mặt trời “Mệt quá đi Trời ơi!..” đã vào nồi tự lúc nào rồi
Pha một ly cà phê theo công thức “tùy hứng” , ly cà phê khơi nguồn cảm hứng cho một ngày bình thường…



Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

Chiều Tam Đảo


Chiều còn lơ lửng trên cao
Ngày như đã vội trốn vào tà dương

Em chưa rũ hết mù sương
Áo thu đã kịp vấn vương bóng chiều

Mây hiu hiu, gió hiu hiu
Ai hát trong chiều tiếng vọng vào đêm

Trà thơm ấm sợi khói mềm
Trói quanh nỗi nhớ thả lên trời chiều

Một chiều cô lẻ bao nhiêu
Mấy chiều dày lớp rong rêu hồn người

Em còn khoác áo mây trời
Tôi còn thương những nẻo đời quanh co

Chiều nay có nắng co ro
Có người ngắm núi mà lo hết chiều



Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

Xứ sở lạ kỳ



5:27 9 thg 4 2012Công khai76 Lượt xem8
 

    Xứ sở lạ kì đầy dẫy những sông, rạch, kinh, mương … có sông rộng mênh mông đứng từ bờ bên này gọi sang bờ kia hụt hơi , có sông hẹp lé chỉ cần co giò nhảy phóc là tới . Có dòng chảy cuộn xiết lôi tuột đám bèo chạy quíu về tận đẩu đâu, có dòng lừ đừ trôi biếng lười uể oải . Có khúc sâu thăm thẳm không dò tới, có khúc cạn hều trơ đáy đục ngầu bùn.


    Xứ sở lạ kì trên đường lộ mà cũng có ổ gà, ổ chó, ổ voi đủ các cỡ . Cư dân hai bên đường cứ cổng nhà ai nấy đứng đối diện nhau mà hồn nhiên chuyện trò chỉ trỏ xém chọc cả vào mắt khách đi đường . Những con Vàng, Mực, Vện, Cò … thường thoải mái ra giữa lộ nằm phơi nắng, bực dọc lườm nguýt cái người đang bóp còi điếc tai kia 1 cái rồi mới vươn vai thong thả đi vào sân .
    Xứ sở lạ kì tên đất, tên sông tên nào cũng xấu hoắc mà đơn giản đến phát sợ . Gọi kinh Bảy Mủ vì ở đó có ông già Bảy bị …thối tai , kinh Chuối Xiêm vì chỉ có chuối xiêm , cua bà Đào là khúc cua ngay nhà bà Đào, đồng Chó Ngáp vì rộng quá chó chạy cũng mệt đứt hơi ngáp gió … Có cây cầu Đen thì phải có cầu Trắng, cầu Đỏ. Có kinh Tám Ngàn Cụt đương nhiên có Tám Ngàn Dài và cũng có Một Ngàn, Hai Ngàn, Ba Ngàn ….


    Xứ sở lạ kì đến rằm tháng Chạp là những cây mai bị con người vặt lá trụi lủi rồi tưới nước ê hề để thúc giục nàng Mai khai hoa nở nhụy đúng 3 ngày Tết . Những vườn chuối xiêm chịu trận tùng xẻo dã man để làm lớp áo mượt mà cho bánh tét, bánh ú và chả lụa . Dưa hấu lên ngôi nhờ xanh vỏ đỏ lòng. Các bà các cô bận rộn tít mù với bánh phồng, bánh kẹp, bánh bông lan… cũng không quên dưa kiệu, khô lóc, khô chạch.. dành riêng cho “ông xã”.


   Xứ sở lạ kì còn lắm điều lạ và kì mà tôi chưa nhớ ra …
   Khi nào nhớ thì kể tiếp! 
  • ĐỒNG QUÊ
    Em cũng bị họ giấu mấy bài ,mà rõ ràng đặt chế độ pulic .
    • ĐỒNG QUÊ
      Hình như mất đâu phần tiếp theo rồi hả chị ?
      • Mask
        • Mask
        • 16:34 2 thg 5 2012
        uh, sao có lúc chị cũng không tìm thấy 1 số bài đã đăng. Yahoo blog này có vẻ hay giấu bài của người ta 
    • Lanman
      Xứ sở này có con người kỳ lạ hơn vì yêu xứ sở một cách kỳ lạ. 
      Con người kỳ lạ này đâu rồi?
      • Mask
        • Mask
        • 14:40 1 thg 5 2012
        Chị đang làm chú thỏ ôm cái đồng hồ trong xứ sở thần tiên của Alice đây.
    • saobien
      Xứ này thêm kỳ lạ qua những con chữ đặc sệt chất Nam Bộ của bà "phù thủy" Mask
      • Mask
        • Mask
        • 14:45 1 thg 5 2012
        Hì, phù thủy Mask phải đi nối 1 đoạn mũi kha khá cho đúng nét đẹp truyền thống của phù thủy.(nếu không thì sẽ bị Hội phù thủy khai trừ đấy)
    • Ong rừng
      Khô lóc , khô chạch......nàng hướng dẫn tui đi. Cho chính tui này cứ gì phải ông xã .
      • Mask
        • Mask
        • 14:48 1 thg 5 2012
        Tớ rất sẵn lòng hướng dẫn cho Ong cách ...ăn khô cá đồng các loại mà không cần rượu đế nhá.
      • Ong rừng
        Ui nàng , tớ với đồng loại thì chán òm , tớ yêu các nàng thiết tha , chiws phe kia tớ lắm lúc coi như......là ....cỏ ...?
      • Ong rừng
        Hôm qua tớ đi chơi xa về , mắt hơi mờ ......đọc nhầm thông điệp .....ui ...ui
    • ĐỒNG QUÊ
      Cảm ơn trời nắng to vì lại có dịp đọc và biết thêm những điều kỳ diệu ở ''Xứ sở lạ kỳ'' này !
      • Mask
        • Mask
        • 14:49 1 thg 5 2012
        Trời vẫn nắng, e rằng em phải cảm lâu 
    •  Bình luận riêng
      • Mask
        • Mask
        • 15:54 9 thg 4 2012
        Nhân dịp nắng to, đem bài cũ phơi cho khỏi mốc