
Gió lưu lạc trách
gì mưa lỗi hẹn
Nắng như ta hồn nhiên
cháy một mình
Sông tuyệt vọng
chìa bờ môi nứt nẻ
Cạn lòng rồi, giọt
nước nhọc nhằn rơi
Muộn màng rồi, cỏ
rũ riệt tàn hơi
Tan biến hết,
những nồng nàn đắm đuối
Queo quắc hết
những hẹn thề sông suối
Còn người điên hờ
khóc gọi mưa về
Tóc rối bời mắt
như dại như mê
Ngồi giữa nắng đào
huyệt lùa chôn nắng