Trang

Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013

Nắng



Gió lưu lạc trách gì mưa lỗi hẹn
Nắng như ta hồn nhiên cháy một mình
Sông tuyệt vọng chìa bờ môi nứt nẻ
Cạn lòng rồi, giọt nước nhọc nhằn rơi
Muộn màng rồi, cỏ rũ riệt tàn hơi
Tan biến hết, những nồng nàn đắm đuối
Queo quắc hết những hẹn thề sông suối
Còn người điên hờ khóc gọi mưa về
Tóc rối bời mắt như dại như mê
Ngồi giữa nắng đào huyệt lùa chôn nắng


Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

khoảnh khắc lãng xẹt

Mỗi ngày vào ra cái resort tèo này mấy lượt mà chẳng thêm được cái rế rách  nào thì cũng ray rứt thẹn thò với bản thân lắm. Ngặt nỗi từ ngày được trèo lên sân khấu bự để rên rỉ thơ người dưới ánh trăng rằm hồi đầu năm con rắn, trong mịt mù vây bủa của lũ côn trùng yêu thơ, bỗng dưng chồi thơ nhà mình cùi cụt rồi úng luôn. Mình cũng đã tìm đủ cách kêu gọi moi móc nhưng vô hiệu. Vậy nên mình đành vùi thân vào thế giới phim kinh dị-ma để tìm quên. Nhưng rồi đến lúc ma-người lẫn lộn thì kinh dị cũng không còn kinh dị nữa, mình chợt nhận ra hiện tại còn nhiều kinh dị hơn phim. 
Đo khoảng cách của những bài viết gần đây, mình kết luận mình đang viết theo dạng "nguyệt ký". Cũng chẳng sao, đây chẳng phải là nơi thư giãn của riêng mình đó ư, cớ gì cứ phải gò mình theo định mức chỉ tiêu gì nữa? Có điều mình chắc rằng mình đã bỏ mất nhiều điều đáng nói và muốn nói, bởi tật hay quên. Đó chưa phải là sự thiệt thòi gì, có khi còn là ân sủng của tạo hóa dành cho mình. Quên, cũng là điều nhiều người muốn mà không được. Nhưng giá mà mình được chọn lựa quên gì và nhớ gì. Mình đã quên luôn  những điều cần nhớ. Và thỉnh thoảng lại dấm dứt nhớ những chuyện nên quên....
Nắng còn xát ớt vào tôi
Chiều nghiêng trút hết tro ngày vào đêm



Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

Với anh



Với anh trong ngày cuối của tháng Giêng, 
em ngồi giữa khói hương buồn vắng.
Không phải lần đầu tiên để em có thể sụt sùi 
Để em còn đau từ vết cắn của những sinh vật có tên chung "dư luận"
Khói hương lần thứ 6
Nước mắt em rơi vì vết cắn của chính mình
Cắn vào trái táo thiên đàng đã héo
Cắn vào giấc mơ...
Gặm mòn nỗi nhớ...


Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013

Đi qua một mùa


Chiều đã gọi
Tia nắng còn nấn ná  
Lá giật mình chới với tuột lìa cành
Gió kiếm tìm
Cơn gió nhỏ lanh quanh
Người khép cửa che cõi lòng giá lạnh

Đêm dài quá mà giấc mơ thì ngắn
Vầng trăng khuya đỏ mắt ngóng đường khuya
Giọt sương rơi
Hoan lạc phút đợi chờ
Ban mai đến
Buông mình
Tan vào đất

Con én lẻ liệng tìm bầy
Cuống quýt
Tiếng gọi xuân lay thức những nụ mầm
Cội cành xưa ngỡ khô héo âm thầm
Bỗng thai nghén lũ chồi con xanh mướt

Đêm nối ngày cho dài thêm vấn vít
Mùa nối mùa- Trái đất vẫn tròn quay
Đời nối đời- Nhân gian còn tồn tại
Ta nối mình bằng vĩnh cữu tình yêu.

                   Thu Tâm - 12/2007