Trang

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2019

lăn tăn ngày tóc ngắn


Đúng là mỗi khi tâm trạng nặng nề thì nên đi cắt tóc. Cắt tóc xong sẽ thấy nhẹ tênh, và lần này thì nhẹ hơi quá mức :D

Nhân lúc nhìn mái tóc bồng bềnh đã trở thành cụt ngủn, nhớ lại một truyện ngắn viết hồi còn Yahoo plus

Ngọc xóm ruộng
Người ta làm gì khi buồn? Chẳng biết được nhỉ. Đàn ông khác đàn bà, tuổi già khác tuổi trẻ, lúc khỏe khác lúc yếu, người thiếu khác người thừa…Còn tôi, khi buồn, tôi đi  cắt tóc. Ngồi trong cửa tiệm làm đẹp, trong lúc tin yêu trao trọn đầu mình cho cô thợ làm tóc mặc tình lôi kéo giằng giật, tôi nhìn mọi vật xung quanh bằng nhiều góc độ khác nhau và nghĩ ra những câu chuyện không được ngay ngắn lắm…
Rồi những cơn mưa cũng dứt tỉ tê, con nước ngẩn ngơ sựng lại một chút rồi tẽn tò rút lui thầm lặng. Mặt ruộng lại được phơi ra ánh sáng ngày một làn da ngâm nước bủng sì, nhờn nhờn xám. Cư dân xóm ruộng ló đầu ra ngó nhau xem ai còn kiên trung bám trụ được sau mùa nước nổi. May quá! Hầu như mọi thứ đều y như cũ, tuy có xác xơ lem luốc hơn. Và lại còn có thêm một thứ mới: một vật lấp lánh trên bờ ruộng nhầy nhụa. Đích thị là một bảo vật, hay có thể xác định đó là một viên ngọc quí. Một viên ngọc giữa đồng ruộng sình lầy thì quả là một việc lạ đời, mà thấy việc lạ đời thì chẳng thể làm ngơ – đó là đặc tính của dân xóm ruộng. Một cuộc họp khẩn cấp được tiến hành ngay trên bờ ruộng ngan ngát mùi cỏ ủng. Không cần tốn công gửi giấy mời mà mọi người cũng đến tham dự đầy đủ (thậm chí dư thừa vì chị Cá Lóc còn kéo theo cả lũ ròng ròng nhốn nháo và Ếch Ộp thì được tiền hô hậu ủng bởi một fanclub những nhái bầu, nhái bén, chàng hiu, chẫu chuộc…) Mùi thúi của cỏ úng không át được mùi của tranh giành tham vọng. Vấn đề rất có vấn đề. Vì xác nhận được quyền chủ sở hữu viên ngọc quí cũng đồng nghĩa xác nhận được đẳng cấp cao quí của dòng họ tông ty gia tộc mình giữa xứ ruộng này. Dân xứ ruộng đời này qua đời khác tồn tại bằng cách chui hang nằm hốc nên ai cũng có một ước mơ tột bậc là: Được giẫm lên kẻ khác mà đứng!. Thì đây, cơ hội đến rồi. Đức cao đạo cả như sư Tu Hú cũng chẳng bỏ qua, sư lặng lẽ đến ngồi tham thiền nhập định bên cạnh viên ngọc để nghĩ về kiếp sống ngắn ngủi của bọn phù du và cho rằng : Viên ngọc có thể là Xá lợi tử của sư từ …kiếp trước. Ngay cả chị Hến ở khúc sông gần ruộng bao năm câm nín cũng bỗng xuất hiện mà lôi vào hội nghị cả một bài lê thê tổng hợp nhiều thể loại: thuyết giảng lịch sử, kể chuyện, ngâm thơ, hò vè, ca tài tử… với nội dung hết sức sâu sắc và cảm động về dây mơ rễ má giữa chị Hến ở vũng nước đọng trong ruộng và loài trai đã uống máu nàng Mỵ Châu mà làm ra ngọc ở biển Đông. Tóm lại, thông điệp của bài diễn ca mà chị Hến muốn gửi đến cử  toạ: “Viên ngọc quí trên bờ ruộng kia là của chị Hến đánh …rơi”. Cả hội nghị còn đang phân vân tự hỏi về những thông tin quá hợp lý kia thì bỗng lão Rắn Nước (từ nãy giờ vẫn nằm lờ đờ vì đang kỳ lột da) phun đánh phèo cộc lốc “Phét! Đó là ngọc rắn của chúng tao”, xong lão lại im tịt lừ đừ nhìn vào viên ngọc như đã là sở hữu chủ rồi vậy. Mọi người lại bàng hoàng nhìn nhau, lũ ròng ròng sợ hãi len lét nép vào gốc rạ mủn, fanclub của Ếch Ộp cũng bối rối quên mất câu khẩu hiệu chiến lược. Ai cũng sợ lão Rắn Nước, nhưng chẳng ai nỡ ra về để viên ngọc lại cho cái lão chỉ biết phun mà không biết nói câu nào tử tế, mà lão lại chả cần lý giải lý giếc gì hết ráo. Vậy mới tức!
Đến đây thì cô thợ lại chuyển cái đầu tôi sang một địa điểm khác để gội sấy, tôi đành phải tạm ngưng cà kê để đi theo cái đầu thân yêu của mình thôi.Gội đầu là giây phút tuyệt vời để ta có thể lim dim mà không ngủ, và không ngủ nhưng vẫn có thể mơ. Vậy là  tôi lại tiếp tục mơ ….
Cả hội nghị ấm ức mà ngậm cục tức nhưng chả ai dám ho he. May thay, thi sĩ Cóc Cụ vốn nổi tiếng gan lì nhất ruộng từ nãy giờ vẫn mê đắm mộng mơ chợt choàng tỉnh đúng lúc mọi người sắp chấp nhận thương đau từ bỏ cuộc chơi. Cóc định nghiến răng vài phát để gây ấn tượng nhưng sực nhớ bộ nhai đã hao mòn thê thảm qua mấy mùa mưa nên Cóc chỉ khẽ khàng xin kể một câu chuyện có liên quan đến viên ngọc. Cử tọa như sắp chết đuối vớ được phao cứu hộ, lập tức vỗ mọi thứ có thể vỗ để nhiệt liệt hoan nghênh câu chuyện của thi sĩ Cóc.
Chuyện của Cóc
Cô Bé Ba con nhà chủ ruộng đi ra thị xã học may với quyết tâm đổi đời chân lấm tay bùn để sống đời phi bóng, gấm Thượng Hải. Sau 3 tháng trau dồi kỹ thuật may vá cô đã công thành danh toại trở về báo tin vui cho cha mẹ và xóm làng rằng cô sẽ xuất ngoại để… theo chồng Đài. Từ áo bà ba chuyển sang xường xám cũng gần lắm, cô thợ may ra đi bỏ lại cái máy may singer cũ rích và một con ma-nơ-canh tàn phế trụi lủi chân tay. Chập choạng trời, ông bà chủ đi ra đi vào thấy con ma-nơ-canh thì cứ giật bắn người. Bà muốn vứt đi nhưng ông thì tiếc. Thế rồi “cái khó ló cái khôn”, ông nảy ra ý dùng ma-nơ-canh làm bù nhìn giữ ruộng. Vậy là xóm ruộng có thêm một cư dân đặc biệt- một mỹ nữ chuẩn cả 3 vòng có mái tóc là túm lá chuối khô loăn xoăn rất mốt. Gã Quạ đen bay ngang không ngớt xuýt xoa “Lạ! Lạ! Lạ quá!”. Đồ miệng quạ, khen mà nghe cũng chối tai. Nàng ma-nơ-canh bị hắt hủi nay trở thành hoa hậu Bù Nhìn bỗng thấy mình được hồi sinh chuyển kiếp. Nàng bềnh bồng trên sóng lúa rập rờn, chơi vơi trong không gian bát ngát, đê mê lắng nghe những lời thì thầm ngưỡng mộ chung quanh. Đặc biệt êm ái là lời thủ thỉ của chàng Sáo. Chàng Sáo hình như được xổ lồng từ một lò đường nên câu nào cũng ngọt lịm người. Nào là “Em là người đẹp nhất!”, “Em gợi cảm và quyến rũ đến ám ảnh tâm trí anh”, “Em là đặc biệt, là duy nhất, là thần tượng anh mãi mãi tôn thờ”…. Hoa hậu Bù Nhìn nghe tim đập rộn ràng (nếu nàng có tim). Nghe lâu thành nghiện, một ngày không thấy Sáo bay ngang là Bù Nhìn bồn chồn bứt rứt khôn nguôi. Thế rồi bỗng dưng Sáo biến mất tăm. Có lẽ Sáo đã “xài” hết vốn tình ca nên phải tạm dừng để tập huấn nâng cao. Có lẽ Sáo đã tìm thấy một “em” khác gợi cảm và quyến rũ hơn. Có lẽ Sáo đã nhận ra sự khập khiễng của cặp đôi chim Sáo-Bù Nhìn. Cũng có lẽ Sáo đã lại an thân an phận chui trở vào cái lồng cũ… Nàng Bù Nhìn đau đáu chờ mong, cứ rướn mãi người lên mà dõi nhìn tít tắp phía cuối cánh đồng. Nàng không khóc nhưng rạn vỡ âm thầm. Gã Quạ nhìn thấy vẻ tiều tụy của Bù Nhìn thì không nén nổi kêu lên “Tội! Tội! Tội quá!..”. Đồ miệng quạ, kêu thương mà nghe vẫn thấy ghét. Đêm giông bão sấm chớp vang trời, gió giật phăng mớ tóc loăn xoăn, quật hình hài xinh đẹp vào bờ đê vỡ toác. Thật bất ngờ, từ lồng ngực bằng nhựa tổng hợp của nàng Bù Nhìn bỗng văng ra một vật lấp lánh sáng…
Chợt lũ ròng ròng chí choé kêu la “Có người chết! Có người chết!” Mọi người kinh hoàng nhìn lên quãng bờ ruộng gần đấy. Quả nhiên thấy một cái đầu trụi tóc vướng trong bụi cỏ rối, cách đó không xa một thân thể lồ lộ 3 vòng rất chuẩn tuy nứt toác ngập bùn. “Viên ngọc kia chỉ là cái nút áo thủy tinh của cô thợ may đánh rơi vào con ma-nơ-canh”- Cóc kết luận. Nhưng Sư Tu Hú vẫn khăng khăng rằng “Đó là xá lợi tử của cô Bù Nhìn”. Chị Hến thốt ra câu cuối cùng trước khi tiếp tục khép miệng câm nín lần nữa “Ngọc sinh ra từ vết thương lòng”. Lão Rắn Nước lại phun “Phì! Ngọc ngu thì có” (chả biết lão muốn ám chỉ ai) Ếch Ộp cùng cả fan club lại họp nội bộ để thay đổi câu khẩu hiệu khác chiến lược hơn. Chị Cá Lóc lăng xăng dong đàn ròng ròng đi kiếm ăn. Thi sĩ Cóc bùi ngùi nghiến lợi tuôn ra một dòng giông giống như…thơ.
                        Xấu thì sao mà Đẹp thì sao?
                        Chân tình dễ có tìm được đâu
                        Yêu thì sao mà Ghét thì sao?
                         Không tim vẫn sống, có tim: đau.

Tôi đã xong việc làm đẹp, nhìn vào gương thấy mình xấu hoắc, trên đầu tôi loè xoè 1 tụm lá chuối khô. Choáng!