Trang

Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

Bài thơ đầu tiên

Chuyện làm thơ của tôi là chuyện rất cũ, rất nhạt nhòa. Cho rằng cũ là vì tôi đã tập tểnh làm thơ từ hồi còn là trẻ vị thành niên. Nhạt nhòa là vì không nổi bật gì hơn ai nên cứ tự chìm dần :D Thời điểm hoàn cảnh gia đình khó khăn phải nghỉ học, vậy là tôi buồn quá thành ra thơ :P Hồi đó, chị tôi là học sinh giỏi văn cấp tỉnh, được tuyển thẳng mà cũng vẫn phải nghỉ học vì trường cấp 3 cách hơn 10 km, nhà lại nghèo không sắm nổi chiếc xe đạp. Chị buồn bã, khóc lóc cả năm trời, sau đó vào khóa sư phạm cấp tốc và nguôi quên. Còn tôi thì lặng lẽ phụ giúp má buôn bán và làm thơ :D
Tập thơ viết tay đầu tiên của tôi rất không nên thơ. Nó là những đoạn giấy trắng vụn trong những cuốn vở cũ được tôi cắt lại để dành, dùng chỉ khâu lại thành tập. Những bài thơ ngày ấy vần điệu đều đặn nghiêm chỉnh chứa đầy nỗi buồn non nớt như chính lời thơ. Tập thơ ấy mất ở đâu, lúc nào, tôi không rõ nữa. Chỉ nhớ lõm bõm 1 khổ thơ như vầy :
Rời bỏ bút nghiên, xuống ruộng sình
Đời tôi không một ánh bình minh
Bạn bè thân cũ giờ quay mặt
Tôi bẽ bàng suy gẫm chữ "Tình"   :v :v 
Xếp vào hạng mục "Bài thơ đầu tiên" chỉ có bài đầu tiên được Văn nghệ HG đăng là còn đầy đủ trong ... laptop :D Xem lại tuy đôi chỗ còn vụng về nhưng đã khá hơn xưa nhiều nên tôi cũng tự an ủi rằng bản thân có tiến bộ :P 

XUÂN

Sao bảo xuân qua xuân bất tái?
Xuân hẹn cùng ai đã trở về
Sớm mai sương tỏa ngập cơn mê
Nụ mai bé xòe tay gọi nắng
Giai nhân ngủ trăm năm trong rừng vắng
Chạm môi xuân bừng thoát giấc cô miên
Má hồng lên một nhan sắc thiên nhiên
Mắt biên biếc màu tình tươi lộc nõn
Da rạo rực dưới cỏ mềm sương đọng
Yêu... yêu đi!.. 
Xuân giục giã cùng ai
Quên... quên đi!...
Xuân thổn thức đêm dài
Lá năm cũ rụng bay vào năm mới
Say đắm cũ không cùng xuân theo tới
Người xuân xưa phai bóng giữa thời gian
Hoa vẫn tươi lơi lả gọi bướm sang
Lòng se lạnh...
Sao rèm xuân khẽ động?
Rượu không uống mà say mèm giấc mộng
Ta có xuân, ta có hẹn xuân đâu?
Xuân có ta, xuân thêm một đóa sầu
Mai vàng đấy hay đào phai hương sắc?
Rượu nồng đấy hay chén trà nguội nhạt?
Niềm vui xuân vò nát nỗi buồn xuân
Ngoài kia xuân, rộn rã náo nức xuân
Trong ta xuân, len lén ngại ngùng xuân... 



Thứ Sáu, 22 tháng 12, 2017

Nhớ rừng

Tôi không thích con hổ vì luôn thấy nó đại diện cho sự tàn nhẫn, hung ác. Nhưng tôi lại rất thích bài "Nhớ rừng" của ông Thế Lữ, thích ngay từ lần đầu tiên đọc bài thơ trong rất nhiều bài thơ nổi tiếng được chọn đăng trong quyển "Thi nhân Việt Nam". Một bài thơ tràn đầy kiêu hãnh và tiếc nuối!... 

Nhớ rừng           thơ Thế Lữ
(Lời con hổ ở vườn Bách thú
tặng Nguyễn Tường Tam)

Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt
Ta nằm dài trông ngày tháng dần qua
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ
Giương mắt bé giễu oai linh rừng thẳm
Nay sa cơ bi nhục nhằn tù hãm
Để làm trò lạ mắt thứ đồ chơi
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự

Ta sống mãi trong niềm thương nỗi nhớ
Thủa tung hoành hống hách những ngày xưa
Nhớ cảnh sơn lâm bóng cả cây già
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi
Với khi thét khúc trường ca dữ dội
Ta bước chân lên dõng dạc, đường hoàng
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng
Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc
Trong đêm tối, mắt thần khi đã quắc
Là khiến cho mọi vật đều im hơi
Ta biết ta chúa tể của muôn loài
Giữa chốn thảo hoa không tên không tuổi

Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối
Ta say mồi đứng ngắm ánh trăng tan?
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
Ta lặng ngắm gian san ta đổi mới?
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
Ta đợi chết ánh mặt trời gay gắt
Đế ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu?....

Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi
Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối
Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng
Dải nước đen giả suối chẳng thông dòng
Len dưới nách những mô gò thấp kém
Dăm vừng lá hiền lành, không bí hiểm
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u

Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
Là nơi chốn hùm thiêng ta ngự trị
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa
Nơi ta không còn được thấy bao giờ
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán
Ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi
Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!.... 

1936

(nguồn thivien.net)


Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Mơ không như là đời

Những ngày mưa mù xám 
Ta mơ nắng long lanh
Khi thu tàn úa rụng
Ta mơ mùa xuân xanh

Cánh đồng mùa hạn hán
Mơ dòng nước mát lành
Thuyền gãy chèo mất lái
Mơ đậu bến bình yên

Tiễn đưa người hôm ấy
Mơ mãi chẳng xa nhau
Ta về ôm hiu quạnh
Mơ lành một vết đau