Ngày xửa ngày xưa...
Có 1 mụ phù thủy sống dưới 1 cây bàng.
Có 1 con cú không nhà cũng đến trú dưới cây bàng.
Vô tự thiên thư viết rằng loài cú thích làm bạn với phù thủy. Có lẽ vì vậy mà trong các truyện cổ kim về pháp thuật trong giới giang hồ quốc tế thì 1 phù thủy phải có 1 cây chổi và 1con cú mới đạt tiêu chuẩn phù thủy ưu tú :D
Cũng có thể là cây bàng tán rộng, lá dày tỏa bóng âm u hợp với dáng ... con cú. Vậy nên cú thích, mà cú thích thì cú đậu thôi :P Cây bàng là nhà của con cú nhưng lá bàng rụng, trái bàng rụng thì mụ phù thủy phải quét. Thế nên mụ phù thủy không yêu cây bàng. Mụ thấy cây bàng đem đến nhiều phiền hà lại còn làm cùn mất mấy cây chổi xịn của mụ. Nhiều người khác cũng kêu ca về cây bàng, nào là nó cao hơn mọi thứ xung quanh, nào là nó che chăn tầm nhìn của bọn thấp lùn, nào là nó vươn cành quá giới hạn cho phép, nào là nó chứa chấp bọn sâu bọ ...
Thế rồi người ta đốn hạ cây bàng.
Thế rồi bỗng 1 ngày mụ phù thủy thấy mình không chổi, không cú....
Ngày cây bàng gục xuống
Sân trơ mặt nhìn trời
Cú không nhà phiêu bạt
Khóc trái bàng mồ côi
Đêm qua nghe cú khóc
Sáng nhặt trái bàng khô
Cội bàng tan bóng khói
Không buồn chưa hẳn vui...